Chương 2

"Người bà chủ đưa về." Bảo mẫu đặt bộ ấm trà xuống, đồng tình nhìn cô gái nhỏ đang cụp mắt xuống. Gầy như vậy, nhỏ như vậy, mà đã bị cha ruột không cần, mẹ ruột mặc kệ rồi, thật đáng thương.

Thiếu niên cầm một quả quýt trên bàn trà, đi đến trước mặt cô gái nhỏ, khom lưng đưa cho cô, "Ăn không?"

Cô nhìn quả quýt kia, nhấp nhấp môi thèm ăn. Trong lòng rất muốn rất muốn ăn, lại sợ lấy bậy đồ sẽ chọc giận bà Vương, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu.

Cậu cho rằng cô sợ người lạ, cười nói: "Em đừng sợ, anh tên là Hứa Ngạn Thanh, nơi này là nhà của anh, anh không phải là người xấu."

Bảo mẫu đứng một bên chen vào nói: "Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, tay đều bị thương do giá rét, sợ là không bóc quả quýt được."

Hứa Ngạn Thanh nghe xong, nhìn về phía tay cô, lặp tức sửng sốt, im lặng một hồi lâu.

Từ nhỏ thiếu niên đã sống trong nhung lụa, lần đầu nhìn thấy một bàn tay đầy vết nứt, bị sưng đỏ đến biến thành màu xanh, có chỗ sưng tấy đến bóng lên, có chỗ bị khô nứt đến chảy máu, nhìn thế nào, cũng không giống tay của một cô bé tám tuổi.

Hứa Ngạn Thanh chậm rãi hít một hơi.

"Em gái nhỏ, nhà anh có thuốc mỡ trị nứt da, em có muốn bôi một chút không?" Cậu cố gắng làm chính mình trông thật hiền lành thân thiết, cười với cô nói, "Bôi thuốc, tay em sẽ mau lành hơn."

Cô cảm giác được ý tốt cùng dịu dàng của anh, theo bản năng gật gật đầu.

Không thể trực tiếp bôi thuốc lên được, đầu tiên phải rửa tay sạch sẽ, khử trùng đã.

Cậu để bảo mẫu mang lên một chậu nước ấm, để tay cô ngâm vào trong nước —— nước ấm tràn qua miệng vết thương, rất đau và ngứa, như có côn trùng trong da thịt không nhìn thấy, cựa cựa quậy quậy làm người ta không chịu đựng được.

Cô cẩn thận hít một hơi, dùng giọng non nớt nhẹ nhàng nói:

"Anh, có chút đau..."

Sắc mặt thiếu niên mười bốn tuổi có hơi đỏ, giống như cảm thấy mình phạm sai lầm, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn bảo mẫu, "Thím Lưu, em ấy kêu đau..."

"Ai da, sao có thể không đau đây, đã đông lạnh thành như vầy." Bảo mẫu đặt thuốc mỡ lên bàn, lải nhải, "Đau thì phải chịu thôi, phải rửa sạch thì thuốc mới phát huy tốt được, để tay ráo nước một lát đi, nứt da mà không chữa, năm nay bị đông cứng, về sau mỗi năm sẽ dễ dàng bị đông cứng, quan trọng nhất là phải chống lạnh giữ ấm, không được để cảm lạnh..."

Thuốc mỡ trị nứt da Hứa Ngạn Thanh cho cô có màu nâu nhạt, bôi trên tay, xoa nhẹ liền thấm vào, miệng vết thương giống như có một tầng bóng loáng, sáng lấp lánh.

Bà Vương nói chuyện điện thoại xong đi xuống lầu, thấy con chồng trước đang ngồi cùng Hứa thiếu gia, bà lắp bắp kinh hãi.

"Tiểu Ngạn về rồi à, hôm nay sao về sớm vậy." Bà Vương cười cười đi lại, cầm lấy một cánh tay của con gái, lôi cô dậy khỏi ghế sô pha, giọng điệu không nặng không nhẹ trách cứ, "Sao lại lại gần làm phiền anh trai? Anh còn phải làm bài tập, đừng làm ảnh hưởng đến anh."

Cô gái cúi đầu, buồn bực không nói đứng bên cạnh bà Vương.

Hứa Ngạn Thanh nhíu mi lại, "Dì Vương, tay em ấy vừa mới bôi thuốc, không thể đυ.ng vào."

Giọng nói giống như chê động tác của bà Vương quá thô bạo.

Lúc này bà Vương mới chú ý tới tay con gái bị nứt da, dời mắt xuống, lại thấy giày bông nhếch nhác, đôi mày lá liễu tinh tế của bà Vương nhăn lại, vẻ tươi cười trên mặt không còn chút nào:

"Mỗi tháng mẹ đều cho ba con tiền, ông ta lại để con ăn mặc rách nát thế này? Đôi giày này ít nhất đã mua được hai năm, thành cái dạng này rồi còn mang?!"

"Không có mua..." Cô gái trả lời.

Bà Vương nhíu màu, "Cái gì?"

Giọng cô gái nhẹ nhàng, lời nói nói ra cũng rất rõ ràng: "Không có mua, con gái của dì hai bên nhà bà ngoại không cần giày này, nên tặng cho con."

Bà Vương mở to hai mắt, gằn từng chữ một, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ, do người ta không cần giày, nên cho con mang?"

Cô gái cúi đầu không lên tiếng.

Bà Vương chỉ hận sắt không thành thép, giơ tay đẩy cô gái, móng tay sơn màu đỏ tươi chọc chọc trán cô: "Bọn họ không mua cho con, con không biết tìm họ mà đòi à? Sao không khóc? Sao không quấy? Là do đầu óc con không lanh hay miệng không lanh?!"

Thiếu niên Hứa Ngạn Thanh thở mạnh, không nhìn được nữa, muốn nói vài câu, lại bị bảo mẫu âm thầm giữ chặt.

Chuyện của hai mẹ con họ, người ngoài không tiện nhúng tay, huống chi thân phận có chút lúng túng, đó là mẹ kế của cậu.

Bà Vương căm hận nói: "Cùng mẹ lên lầu! Chờ lát nữa bà ngoại tới đón!"

Nói xong, bà xoay người lên lầu.

Cô gái ngơ ngác đứng tại chỗ, một lúc sau mới bước đi, lúc đi ngang qua Hứa Ngạn Thanh, cô ngẩng đầu liếc cậu một cái, mang theo chút chờ mong, sau đó lại cúi đầu lần nữa, nhút nhát sợ sệt đi lên lầu.

Hứa Ngạn Thanh tuổi còn nhỏ, còn có lòng bảo vệ trẻ nhỏ, lập tức căm giận bất bình hỏi bảo mẫu: "Vì sao dì lại đưa con của mình đi? Con cái không phải phải ở cùng cha mẹ sao?!"

Lời này bảo mẫu không trả lời được, chỉ có thể trầm mặc.