Chương 1

Aubrieta thuộc họ cây nhà Cải, là cây thực vật lâu năm thân cỏ, mọc thành cụm, kiểu ra hoa là mọc từ đỉnh, hoa ít nhưng lớn, có màu tím, màu violet hoặc màu trắng.

Hoa Aubrieta: thông minh và hấp dẫn.

————

Hứa Lộc đã trở về.

Hôm nay là ngày mồng ba tết, trời giá rét, tuyết đọng lại ở hai bên con đường, xác pháo nổ lác đác khắp nơi, giống như một đống đổ nát, nó xướng lên bài ca vui vẻ cùng tốt lành, rồi sau đó chết ở bên đường, tối tăm và im ắng.

Hứa Lộc kéo hành lý, đi chậm rãi, không lâu sau, đã tới cổng ngoài sân nhà họ Hứa.

Bởi vì là năm mới, cửa ngoài sân mở rộng, cô chú ý tới cánh cửa sắt được dây leo quấn quanh đã bị che kín bởi những vết rỉ sét, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình tới nơi này. Cánh cổng sắt sáng sủa chắc chắn, phản chiếu ánh sáng mặt trời chói lọi, giống như bức tường bảo vệ không dễ bị phá hủy nhất trên đời.

Nhà họ Hứa khi đó, hình như không nhỏ như bây giờ, là một tòa lâu đài rộng rãi đồ sộ, có vô số phòng, có hành lang đi hoài không tới, không có điểm cuối...... Cửa sổ thật lớn giống như ma quỷ đang há miệng, muốn cắn nuốt cô, lại giống như đang mê hoặc cô.

Khi đó cô chỉ mới tám tuổi, người ba nghiện cờ bạc không nuôi cô, lừa cô tới chỗ này, nói:

"Sau này con lớn lên đừng hận ba, đây là vì ba muốn tốt cho con, đi theo ba làm sao bằng đi theo mẹ con có cơm ngon rượu say thoải mái chứ? Đợi lát nữa đi vào miệng nói ngọt một chút, đừng buồn bực không nói giống như một đứa ngốc. Đàn ông họ Hứa có tiền, nên cứ học theo mẹ con, chỉ cần câu được một người, nửa đời sau của con sẽ không cần phải lo sầu."

Cô nhớ rõ ngày đó rất lạnh, cô gái tám tuổi đứng trên tuyết, trên chân là đôi giày bông nhỏ đã cũ, phân nửa gót chân lộ ra bên ngoài, vớ bị rách, áo khoác cũng đã ngắn. Mặt bị đông cứng, đến nỗi khi nhìn thấy mẹ, một nụ cười cũng không nặn ra được.

Bà Vương thấy cô, trên mặt ngoại trừ kinh hãi, còn có tức giận, sau đó không có một chút dịu dàng nào, chửi người ba mê bài bạc của cô:

"Ông phát điên cái gì vậy?! Tại sao lại mang đứa nhỏ đến đây?!"

"Tôi phát điên cái gì? Đứa nhỏ chẳng lẽ là của một mình tôi? Cô thân là mẹ nó lại mặc kệ?"

"Lúc trước đã nói rồi, mỗi tháng tôi cho ông một ngàn..."

"Một ngàn làm sao đủ để nuôi một đứa nhỏ!"

"Họ Trình kia! Ông đừng có quá đáng! Tôi theo ông mấy năm còn chưa nhận được gì, giờ lại muốn bức chết tôi đúng không?"

"Sao lại muốn chết muốn sống? Nhà họ Hứa có tiền như vậy, nuôi thêm một đứa nhỏ cũng không có việc gì."

......

Hai người ầm ĩ một trận, không phân được thắng thua, cuối cùng người ba mê cờ bạc của cô làm ra một hành động khốn nạn —— Ông bỏ chạy.

Đứa nhỏ bị ném ở cửa. Ngay cả bà Vương dù đủ tàn nhẫn cũng không thể chờ chồng cũ quay lại nói lý lẽ, huống chi trong nhà còn một bà vυ" già thích khua môi múa mép..

Rơi vào đường cùng, bà Vương đành phải đưa đứa nhỏ vào nhà.

Trong nhà đặc biệt ấm áp.

Các giác quan bị đông cứng dần hồi phục, cô còn cảm thấy chỗ nứt da trên tay có chút ngứa.

Cô cẩn thật gãi gãi, sau đó sợ hãi quan sát xung quanh.

Phòng khách của nhà họ Hứa trong mắt cô lúc còn nhỏ, giống như cung điện trong chuyện xưa, nguy nga tráng lệ, nhưng cô biết nơi này không chào đón cô, bởi vì bà Vương vừa vào phòng đã nói:

"Ở chỗ này chờ, mẹ đi gọi điện một chút, lát nữa bà ngoại sẽ tới đón con."

Cuộc sống của bà Vương ở nhà họ Hứa cũng không quá tốt, nếu không phải trong bụng mang thai con của nhà họ, thì bà Vương cũng không gả vào đây được. Ngày thường bà mẹ chồng đã hay nói lời quái gở, nếu bà còn mang con chồng trước vào, còn không biết phải chịu bao nhiêu ức hϊếp.

Nhưng lại không thể mặc kệ con gái, bà Vương chỉ có thể nhờ mẹ mình giúp đỡ, đáng tiếc mẹ ruột không tin cậy được, trong điện thoại không có nửa câu nhắc tới việc tới đón cháu gái, ngược lại bắt đầu khóc than, trong lời đều lộ ra mong muốn muốn bà Vương lại trợ cấp thêm một ít tiền.

Cuộc gọi trở thành một cuộc cãi vã, trong một lúc không thể kết thúc ngay được, bà Vương không muốn bảo mẫu nghe thấy chuyện đau đầu ở nhà mẹ đẻ, nên đi lên phòng ngủ ở lầu hai.

Cô bé lẻ loi đứng trong phòng khách.

Cô rất mệt, rất khát, nhưng không dám ngồi xuống sô pha, trên bàn có trái cây, cô cũng không dám động vào.

Cô biết, những thứ này không thuộc về cô.

Cửa lại mở ra, có người đi vào, cô quay đầu nhìn lại —— đó là một thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ, khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc áo khoác lông dài màu đen, sau khi vào nhà thì kéo khóa kéo xuống, lộ ra áo làm bằng lông cừu màu cafe nhạt bên trong.

Cậu bé vừa cởϊ áσ khoác, vừa tò mò đánh giá cô, đúng lúc bảo mẫu bưng trà nóng từ trong phòng bếp ra, cậu hỏi: "Thím Lưu, cô ấy là ai vậy?"