Chương 12

Tin nhắn của Hứa Ngạn Thanh như chìm vào đáy biển, không được trả lời.

Sau khi làm xong việc của một ngày, anh ngồi trước bàn làm việc, liên tục nhìn về phía điện thoại, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh mở điện thoại ra xem.

Hứa Lộc vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Quả thật có chút không được bình thường, bởi vì Hứa Lộc luôn nhiệt tình với anh, cho dù anh chỉ nhắn vài câu, cô vẫn sẽ thao thao bất tuyệt nhắn lại.

Khi cô nhắn tin liên tục, anh vẫn sừng sững bất động, nhưng bây giờ không nhận được tin nhắn của cô, anh lại đứng ngồi không yên.

Hứa Ngạn Thanh suy nghĩ một chút, nhắn thêm một câu:

"Lần trước ba gọi cho cho anh, bảo tháng mười sẽ đưa cả nhà đi du lịch, em có muốn đi không?"

Anh muốn làm hòa với em gái.

Cũng muốn thỏa hiệp với chính mình —— Khi anh dạy cô, rõ ràng đã nói tình yêu thật đẹp, tại sao anh cứ phải coi đó là tội ác tày trời cơ chứ?

Nhưng tin nhắn này, vẫn cứ như đá chìm đáy biển.

Hứa Ngạn Thanh cảm thấy không yên, nghĩ nghĩ, lại gọi cho cô, không có người nhận. Anh lại gọi vào điện thoại trong nhà, vẫn không có người nghe. Hứa Ngạn Thanh lo lắng cô đã xảy ra chuyện, cuối cùng gọi vào số của bà Vương.

Anh định lấy cớ là quan tâm việc học của Hứa Tử Diệu, sẵn tiện hỏi tình hình của Hứa Lộc luôn, nhưng vừa mới kết nối được, đầu bên kia đã truyền sang tiếng gió vù vù, cùng với tiếng vui đùa ầm ĩ của bọn nhóc, anh còn nghe được ông chủ Hứa lớn tiếng gọi: "Tiểu Phi! Chạy chậm thôi!"

"Tiểu Ngạn, có chuyện gì vậy?" Bà Vương hỏi qua điện thoại.

Hứa Ngạn Thanh nhíu mi, "Dì Vương, mọi người đang ở đâu vậy?"

"Đang ở bãi biển, tuần trước có gọi điện cho con, kêu con đi chơi cùng, con bảo con bận, nên tuần này không gọi nữa."

"Tiểu Lộc cũng ở biển sao?"

"Tiểu Lộc à? Nó bảo phải chuẩn bị để thi, nên ở nhà."

"Dì Vương, con không gọi điện thoại cho Tiểu Lộc được, trong nhà còn người nào nữa không?"

"Dì không rõ lắm, hình như thím Lưu cũng xin nghỉ rồi..."

"Mọi người để em ấy ở nhà một mình?!" Anh chau mày.

Bà Vương cảm thấy không thể hiểu được, "Nó lớn như vậy rồi, ở nhà một mình có sao đâu? Không gọi điện thoại được, không chừng đã ra ngoài chơi nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại."

"Dì Vương!" Hứa Ngạn Thanh không khống chế được, lớn giọng nói: "Dì có thể quan tâm Tiểu Lộc nhiều một chút không!"

Đầu dây bên kia bà Vương sửng sốt, đứa con riêng này luôn hòa nhã lịch sự, đột nhiên lại nổi giận với bà, làm bà nhất thời không phản ứng kịp.

Sau đó bên tai truyền đến tiếng báo, Hứa Ngạn Thanh cúp điện thoại rồi.

......

Hứa Ngạn Thanh nhanh chóng dọn dẹp đồ, quyết định về nhà một chuyến.

Xuống dưới lầu, mới để ý bên ngoài trời đang mưa tầm tã.

Nước mưa cọ rửa thành phố, gương mặt người đi đường bị giọt nước làm mờ. Thỉnh thoảng có tiếng sấm vang lên, bước chân xung quanh lại càng thêm vội vàng.

Anh lái xe về, phát hiện trong nhà tối thui, không có cái đèn nào được bật.

"Tiểu Lộc, em có ở nhà không?" Anh mò đến công tắc trên trường, ấn xuống, phòng khách lập tức sáng lên, anh nhìn quanh một vòng, nhấc chân đi lên lầu.

Hành lang cũng tối đen như mực.

Đi vào phòng Hứa Lộc, không có ai trong phòng, anh gọi cho cô, lại nghe tiếng điện thoại phát ra từ phòng ngủ của anh.

Hứa Ngạn Thanh nắm chặt tay, đi nhanh về phòng mình, mở cửa ra, đi thẳng vào trong, trong bóng tối anh thấy một bóng dáng nho nhỏ cuộn tròn trên giường.

Anh mở đèn trần trong phòng ngủ, mặt mày cô gái trên giường cau có, chôn mặt vào trong chăn, lộ ra lỗ tai nóng đến đỏ bừng.

"Tiểu Lộc." Anh gọi cô, lại gần mới thấy người cô toàn mồ hôi, đưa tay chạm vào, da thịt trên người cô nóng bừng bừng.

Cô bị sốt, hơn nữa còn không nhẹ.

"Tiểu Lộc, em uống thuốc hạ sốt chưa?" Hứa Ngạn Thanh hỏi lần nữa.

Mặt chôn trong chăn hơi quay lại, mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh trai, anh về rồi à......"

Hứa Ngạn Thanh nhíu mày, quay người đi ra ngoài, "Anh đi lấy thuốc hạ sốt."

Trong nhà có một ít thuốc được chuẩn bị sẵn, anh tìm được thuốc hạ sốt, sau đó rót một ly nước ấm. Khi trở lại phòng ngủ, Hứa Lộc vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, chôn mặt trong chăn không nhúc nhích.

Hứa Ngạn Thanh đặt ly nước và thuốc hạ sốt lên tủ đầu giường, ngồi ở mép giường, ôm cơ thể mềm như bông lại, để cô dựa vào người anh.

Ý thức của cô không quá thanh tỉnh, ngâm nga lung tung trong miệng, hai tay ôm lấy áo lông cừu đã ướt đẫm mồ hôi.

Rõ ràng cô không muốn rời khỏi anh như vậy, anh lại luôn làm như không thấy. Tim của Hứa Ngạn Thanh, giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, thắt lại, đau đớn.

Anh ôm cô, đút thuốc vào miệng cô, giọng khàn khàn: "Ngoan, uống thuốc hạ sốt đi."

Cô há miệng ngậm lấy viên thuốc, lại ngoan ngoãn uống một ngụm nước, nhưng lại không nuốt được, thử vài lần, cuối cùng nhả ra hết rồi nằm ở mép giường không ngừng nôn khan.

Hứa Ngạn Thanh mở miệng cô ra, cho hai ngón tay vào, đè cái lưỡi mềm ướt xuống, thấy ở chỗ yết hầu đã sưng đỏ lên, dù uống nước thôi cũng đã thấy đau, nói chi đến việc uống thuốc.

"Đừng khóc, chúng ta đến bệnh viện."