Chương 11

Sau khi Hứa Ngạn Thanh không nhận điện thoại của cô nữa, Hứa Lộc bắt đầu soạn tin nhắn gửi đi, một ngày anh chưa trở lại, thì một ngày cô vẫn không ngừng sám hối.

"Anh trai, em thật sự biết sai rồi, anh đừng giận em nữa."

"Anh trai, lúc ấy em chỉ muốn chụp xem thử thôi, không biết anh sẽ đột ngột vào, sau đó, em đã nghĩ nếu đã bị anh thấy, thật ra cũng không sao cả..."

"Anh trai, anh đừng có không để ý em, em sợ."

"Anh trai..."

"Anh trai, anh thật sự không để ý em nữa sao?"

"Anh trai, em phải làm thế nào anh mới chịu tha thứ cho em?"

......

Hứa Lộc cho rằng, Hứa Ngạn Thanh không muốn gặp cô, nhưng cô lại không biết, gần như hàng đêm Hứa Ngạn Thanh đều sẽ gặp cô ở trong mơ.

Trong mơ có sợi tóc mềm mại của cô, có da thịt nhẵn nhụi của cô, có môi đỏ khép hờ của cô... Cô ngồi ở bàn học lười biếng duỗi người, cẳng chân nhẵn nhụi lắc lư qua lại, có lúc miệng anh đào nhỏ sẽ mở ra ngáp một cái, có thể lờ mờ thấy được lưỡi hồng, sau khi nhận ra ánh nhìn chăm chú của anh, cô ngoái đầu nhìn lại cười, hàng mi kia rung động giống như đang cọ vào lòng anh.

Đêm khuya tỉnh lại, dưới thân anh đầy dấu vết, chật vật không chịu nổi, một mình ngồi trong màn đêm đen kịt, cảm thấy mình giống như cầm thú vậy.

Đó là em gái của anh...

Dù không phải là ruột thịt, nhưng bọn họ đã làm bạn sớm chiều nhiều năm như vậy... Cô xác xác thực thực, là em gái anh!

Không về, không phải vì giận cô, mà là vì anh không dám!

Anh sợ quay về, mọi chuyện đều sẽ thay đổi, ngôi nhà an bình yên ổn kia, bởi vì du͙© vọиɠ và tội lỗi của anh, từ nay về sau lâm vào cảnh tranh chấp hỗn loạn.

Anh không dám về.

......

Hứa Lộc đã ngừng gửi tin nhắn từ lâu.

Lần nữa nhận được tin nhắn của cô, đã mười tháng trôi qua, cô gửi qua một tin nhắn rất dài rất dài.

Anh trai, trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất nhiều. Trước kia anh nói với em, tình yêu thật đẹp, cảm giác yêu một người cũng rất hồn nhiên, Giai Giai cũng nói cho em biết, cô ấy từ nhỏ đã không có ba, cho nên dễ dàng bị hấp dẫn bởi người đàn ông lớn tuổi, chúng ta không khống chế tình cảm được, chúng ta yêu người ngoài không hiểu được, cho nên em chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình làm sai, nhưng gần đây em lại nghĩ, có thể em thật sự đã làm sai.

Em dùng thân phận em gái để quấn lấy anh, muốn anh ôm em, hôn em, nói chuyện cùng em, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn em, biết rõ là anh không muốn, thậm chí có thể sẽ giận, nhưng lại nhịn không được muốn lại gần anh, bởi vì săn sóc và muốn tốt cho em, anh đồng ý cho em thời gian thích ứng, em lại vịn cớ để sa vào trong khoảng thời gian ấy, là em sai, rất xin lỗi, anh trai.

Tuần trước, Giai Giai cùng em đến bệnh viện, tụi em lén đi, bệnh vùиɠ ҡíи, em không dám nói với ai, chỉ có Khả Hinh với Giai Giai và anh biết. Vẫn tốt, bác sĩ bảo em vẫn khỏe mạnh, nơi đó trụi lủi là bởi vì di truyền, không phải do bệnh. Sau khi biết kết quả em đã dở khóc dở cười, nếu mẹ tắm cùng em... Dù chỉ là một lần, em cũng không đến mức vì việc ngu ngốc này, lo lắng đề phòng nhiều ngày như vậy, nhưng em không thể trách mẹ, mẹ đã đối với em đủ tốt, nếu không nhờ mẹ, nói không chừng em đã bị ba bán đi.

Đúng rồi, em còn đi gặp bác sĩ tâm lý, cô bác sĩ rất dịu dàng, cô đã sắp xếp cho em rất nhiều bài tập, chẳng hạn như là kiên trì không "quấy rầy" anh, chẳng hạn như thử tiếp xúc với con trai cùng tuổi khác, em vẫn đang cố gắng đây.

Anh trai, anh xem, em sẽ từ từ trở nên tốt hơn, anh trở về đi.

Sau này em sẽ không quấn anh nữa, sẽ không làm phiền anh nữa, anh có thể thỏa thích nói chuyện yêu đương, em biết có rất nhiều cô gái thích anh, là do anh sợ em không chấp nhận được nên mới từ chối, sau này anh không cần phải lo lắng việc này nữa, em hy vọng anh hạnh phúc vui vẻ, mà em, sẽ vĩnh viễn là em gái ngoan của anh.

......

Tin nhắn dài này, làm một người đàn ông như Hứa Ngạn Thanh đọc mà đỏ cả hốc mắt, trong khoảnh khắc đó, lý trí bị sự dịu dàng của cô gái phá tan, đại não bị nhốt lại, anh run rẩy trả lời tin nhắn:

"Tiểu Lộc, sau này, em sẽ càng ngày càng tốt."

Em gái của anh, em còn trẻ như vậy, tốt đẹp như vậy, chờ em nhìn thấy thế giới phồn hoa này sẽ biết, anh trai chỉ là một khách qua đường trong cuộc sống của em, em sẽ càng ngày càng tốt. Em là tốt nhất.

......