Chương 47: Bị bịt mắt

Chương 47 BỊ BỊT MẮT

Mà hai chuyện ồn ào được nhắc đến đều xảy ra vào ban đêm, chờ đến khi có người phát hiện thì người trong xe đã chết đuối hết rồi. Nếu như nhất định phải tìm ra điểm tương đồng giữa hai vụ tai nạn này thì là mỗi vụ đều có bốn người chết, đều là hai nam và hai nữ, thời điểm xảy ra chuyện đều vào trước mùa mưa hàng năm...

Nhưng vụ án tai nạn giao thông thứ ba xảy ra vào năm nay lại không đơn giản như vậy, tuy cũng là chết bốn người, trong bốn người chết cũng là hai nam hai nữ, nhưng theo như điều tra hiện trường của cảnh sát giao thông thì phát hiện trước khi xe lao xuống sông không hề có dấu vết phanh xe, dường như là nhấn ga lao thẳng xuống sông, giống như muốn tự tử! Bởi vậy điều này đã khiến mọi người nghi ngờ, có phải bọn họ đã bị thứ gì đó “mê hoặc” tự mình lao xuống tế sông hay không?

Nhưng sau khi đội Đoàn Phong tiến hành điều tra sự việc, thì sự tình không hề đơn giản như vậy... Vụ án này có điểm đáng ngờ hơn so với hai vụ án trước, đầu tiên là thi thể người chết không bị mắc lại trong xe, mà bị dòng nước cuốn đi xuống hạ du cách đó mấy kilomet, cuối cùng bị cỏ lau ven sông cản lại.

Nhưng cửa sổ xe lại không có dấu hiện bị phá vỡ, điều này chứng tỏ thời điểm xe rơi xuống nước cửa kính xe đang mở. Như vậy vấn đề là, nếu khi xe rơi xuống nước, cửa kính đang mở thì tại sao mấy người kia lại không bơi ra ngoài?

Theo điều tra sơ bộ của cảnh sát giao thông thì họ nhận định những người đó chết trong khi đang thoát ra ngoài. Thế nhưng sau khi đội Đoàn Phong đến điều tra lại hiện trường, thì trong bốn người chết có ít nhất ba người biết bơi. Thử hỏi một người biết bơi sao lại chết đuối ở một chỗ nước sâu chưa đến năm mét? Trừ khi lúc đó mấy người trong xe đang trong tình trạng tinh thần không tỉnh táo, mới không thể nào thoát ra được.

Sau đó, cơ quan pháp y của cảnh sát khi kiểm tra thi thể cũng xác nhận điểm này, đó chính là trong dịch dạ dày của họ có hàm lượng cồn rất cao, cho nên đã nhận định bọn họ điều khiển xe khi say rượu mới dẫn đến thảm kịch ấy, nhưng khi đó ai là người khởi động xe mới là vấn đề.

Lại nói đến quan hệ của bốn người này, bọn họ đều là đồng nghiệp cùng công ty, quan hệ cũng tương đối tốt, trong đó có hai người còn có tin đồn đang nɠɵạı ŧìиɧ với nhau.

Vì thế đội Đoàn Phong đã điều tra tài khoản mạng xã hội của những người đó, thông qua mánh khóe kỹ thuật phát hiện trong đó có một cô gái tên là Thẩm Bình Bình, trước khi xảy ra chuyện đã từng đăng liên tiếp video và ảnh lên WeChat, nhưng không lâu sau đã xóa đi... Thế nhưng chính việc xóa video và ảnh này đã bộc lộ ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đầu tiên là thời gian xóa video không đúng, bởi vì căn cứ theo báo cáo kiểm tra pháp y cùng với video giám sát hiện trường, bốn người này gặp nạn tại khúc cua vào lúc mười một giờ hai mươi lăm phút, thời gian tử vong pháp y đưa ra là trong khoảng từ mười một giờ ba mươi đến mười hai giờ.

Nhưng thời gian đoạn video của Thẩm Bình Bình bị xóa khỏi WeChat là hai giờ năm mươi bảy phút rạng sáng ngày hôm sau... Thử hỏi một người đã chết đuối dưới sông, làm thế nào xóa bỏ video trên WeChat?

Cuối cùng, cao thủ máy tính Tằng Nam Nam đã dùng thủ thuật khôi phục lại đoạn video kia... Cũng nhờ đoạn video được khôi phục, mới giúp cảnh sát nhanh chóng nhận định được nghi phạm gϊếŧ chết bốn người kia, đồng thời cũng chính là chồng của Thẩm Bình Bình, Triệu Hà Chí.

Chuyện diễn ra như sau. Đêm hôm đó công ty Thẩm Bình Bình có liên hoan, mấy người đó đều uống rất nhiều rượu, nên Thẩm Bình Bình đã gọi điện cho chồng mình là Triệu Hà Chí, bảo anh ta đến đón mình, đồng thời đưa ba người đồng nghiệp tốt về nhà.

Mà Triệu Hà Chí vẫn luôn canh cánh trong lòng việc vợ mình và cấp trên có quan hệ mờ ám, thậm chí trong lòng anh ta còn sớm chắc chắn chuyện đó là có thật! Thế là Triệu Hà Chí lợi dụng lần đưa những người này về nhà, bày ra chuyện “Sông Kim Thủy ăn người” để lên kế hoạch gϊếŧ người trả thù...

Mối quan hệ của Thẩm Bình Bình và Triệu Hà Chí rất tốt, bọn họ từng là bạn cùng chung đội bơi ở trường học. Đêm hôm đó, Triệu Hà Chí nhân dịp mấy người kia không phân biệt được phương hướng, lái xe đến nơi phát sinh vụ án.

Anh ta dự định lái xe thẳng xuống sông sau đó sẽ thoát ra ngoài qua kính xe. Không ngờ Thẩm Bình Bình say rượu lại quay video mọi người trong xe rồi đưa lên WeChat.

Sau khi thực hiện xong kế hoạch gϊếŧ người, đồng thời thành công thoát khỏi xe, Triệu Hà Chí lập tức quay về nhà, dùng máy tính bảng đăng nhập vào WeChat của Thẩm Bình Bình, xóa đoạn video kia đi.

Sau đó cảnh sát thẩm vấn Triệu Hà Chí, hỏi anh ta vì sao lại gϊếŧ hại cả hai người đồng nghiệp vô tội kia? Không ngờ Triệu Hà Chí lại tức giận nói: “Bọn chúng cả ngày làm việc cùng với nhau, chẳng lẽ không biết chuyện bẩn thỉu của Thẩm Bình Bình và Vương Hằng sao? Bọn chúng biết mà không nói, chính là cười nhạo tôi, cho nên tất cả bọn chúng đều đáng chết!”

Sau đó Tằng Nam Nam mở lại ghi chép nói chuyện giữa Thẩm Bình Bình và Vương Hằng trên mạng xã hội ra xem, kết quả lại chứng minh hai người đó hoàn toàn trong sạch, tất cả tin đồn đều là do mọi người chủ quan đồn đoán, chứ không hề biết sự thật thế nào.

Điều đáng buồn nhất là, cho đến cuối cùng Triệu Hà Chí cũng không chịu tin mình đã gϊếŧ nhầm người, anh ta vẫn một mực cho rằng hai người kia có phương thức liên lạc khác... Đôi khi sự nghi ngờ như một chiếc khăn che kín hai mắt con người lại, cho dù sự thật bày ra trước mắt cũng liều chết chọn không tin.

Đợi đến khi đội Đoàn Phong rời khỏi Cẩm Xuyên, cảnh sát giao thông nơi đó đã bắt đầu lắp súng bắn tốc độ ở đoạn đường thường xảy ra tai nạn kia, dự định ép mọi người đi đường này phải giảm tốc độ khi rẽ vào cua...

Sau khi xem hết những tài liệu này, Viên Mục Dã thấy tò mò hỏi Đoàn Phong: “Đội trưởng Đoàn, vậy sông Kim Thủy chuyển từ màu xanh sang vàng là vì sao?”

Đoàn Phong hơi ngạc nhiên, lập tức cười nói: “Đó là một hiện tượng tự nhiên rất đơn giản, nói thẳng ra là vì mùa mưa dòng nước lớn đưa phù sa dưới đáy sông khuấy đυ.c lên, khiến nước sông đυ.c ngầu, làm người khác có cảm giác nhìn thành màu vàng.”

Viên Mục Dã cười gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, không phải là cậu không đồng ý với cách giải thích của Đoàn Phong, mà cậu cảm thấy cách trả lời của Đoàn Phong khá qua quít, dường như không muốn nói sâu thêm về đề tài này, cho nên Viên Mục Dã mới không hỏi nữa.

Gần hết giờ làm, Trương Khai giữ Viên Mục Dã lại nói: “Tối nay chúng ta tụ tập, thứ nhất là chào đón anh gia nhập đại gia đình số 54, thứ hai là đón mấy người trong đội quay về...”

Viên Mục Dã vừa định nói không có vấn đề, nhưng cậu đột nhiên nhớ ra tối nay sau khi tan làm định đến cửa hàng thú cưng đón con sóc con kia, nên vẻ mặt khó xử nói: “Hôm nay sau giờ làm tôi còn có chút việc bận, tôi có thể đến muộn được không?”

Trương Khai tí tửng cười đùa: “Chuyện gì thế, chia sẻ một chút được không? Đọc truyện tại truyenhdt.com