Chương 4

Nơi này không tiện ở lâu, nếu nàng mưu đồ bất chính, cho dù bây giờ hắn mất hết tu vi cũng có cách bảo toàn bản thân.

Nếu nàng thật lòng muốn cứu vậy thì quá tốt.

Hắn nhàn nhạt liếc nhìn tai của nàng.

Yêu tộc.

Hồ ly tinh.

Nếu là thật lòng, xong việc sẽ tha cho nàng một mạng.

Hồng Liễu đợi lâu, đang muốn quay đầu nhìn, liền cảm thấy trên vai nặng xuống, hắn nằm lên rồi.

Nàng là yêu tộc có tu vi, cõng chút trọng lượng này không có vấn đề gì, nhưng dáng người của nàng không cao, hắn lại quá cao, nàng đã rất cố gắng cõng hắn lên, vẫn khiến hai chân hắn chạm đất.

Hình như hắn không quan tâm những điểm này, gắng gượng tỉnh táo một lúc lại mất đi ý thức.

Hồng Liễu cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp bay lên không trung, xẹt về nơi tạm trú với cẩu yêu.

Đây là một sơn động bình thường, không có gì cả, mấy hôm nay họ ở tạm đây.

Cẩu yêu đang đợi nàng, thấy nàng về hắn ta rất vui, nhưng thấy nàng còn cõng nam nhân, lập tức biến sắc.

“Đây là một…phàm nhân?” Cẩu yêu khịt khịt mũi: “Còn bị thương rất nặng, máu sắp chảy khô rồi, đại vương mang hắn về làm gì? Phàm nhân không có gì ngon, dáng vẻ sắp chết tới nơi của nam nhân này e là cũng không có tinh nguyên gì có thể giúp đại vương bồi bổ.”

Hồng Liễu chính nghĩa nói: “Ngươi nói gì vậy, ai muốn bồi bổ, tiểu yêu ngươi tuổi còn trẻ, sao cả đầu toàn là những chuyện này.”



Ngừng lại, nàng nhỏ tiếng hỏi: “Thật sự không có sao?”

Biểu cảm của cẩu yêu vi diệu, Hồng Liễu ho khan nói: “Ta đùa với ngươi đó, hắn đi nhầm vào đây bị thương, bây giờ còn có hơi thở, ta thân là vương của núi này sao có thể thấy chết không cứu? Cho nên mang hắn về đây.”

“Đại vương, chúng ta là yêu tộc, không phải nhân tu, cũng không phải tiên tộc…cứu người?”

“Đương nhiên! Đừng nói lắm lời như thế, hắn không còn nhiều thời gian để lãng phí đâu.” Hồng Liễu hỏi hắn ta: “Nếu ngươi đã tỉnh, chúng ta không cần ủy khuất ở đây nữa, động phủ của ngươi ở đâu? Có ngạo nghễ không? Khí phách không?”

Cẩu yêu kiêu ngạo nói: “Còn phải nói sao? Động phủ của ta dĩ nhiên là tốt nhất!”

“Được, được ta trưng dụng rồi.”

“?”

“Dẫn đường.”

Hồng Liễu hất cằm với cẩu yêu, cẩu yêu hơi do dự. Nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn đường ở phía trước.

Mới đầu Hồng Liễu còn tưởng cẩu yêu không muốn để nàng bá chiếm động phủ, cho nên mới do dự.

Đợi thật sự tới, nàng mới biết không phải như vậy.

Nàng không nên có ảo tưởng gì với ổ chó.

Nhìn dáng vẻ tàn tạ này, cũng không biết hắn ta đã nhặt bao nhiêu thứ linh ta linh tinh chất vào, tuy không tới mức có mùi khó ngửi, nhưng thực sự không khí phách gì.



Hồng Liễu nghiêng đầu nhìn thanh niên tuấn tú ngất trên vai, hít sâu một hơi nói: “Cho ngươi một khắc, dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”

Cẩu yêu mơ màng: “Rất sạch sẽ mà!”

“Mớ tàn tạ đó!” Hồng Liễu chỉ vào tạp vật chất đầy tủ: “Dọn hết, chướng mắt!”

“Thế sao có thể là tàn tạ chứ?”

Cẩu yêu muốn biện giải nhưng Hồng Liễu không nghe, giục hắn ta đi, hắn ta mím môi, không tình nguyện nhét bảo bối mà mình sưu tập vào nhẫn càn khôn.

Bao gồm da yêu thú, rễ cây linh thực, các loại yêu cốt mà người khác không thèm…

Hình như quả thật hơi tàn tạ.

Động tác thu dọn đồ của cẩu yêu nhanh hơn.

Hồng Liễu cõng nam nhân vào, trải xuống một tấm thảm lông trắng tuyết lấy từ nhẫn càn khôn của mình ở nơi khá sạch sẽ, nhẹ nhàng đưa hắn lên.

Hắn vẫn đang nhắm mắt, chưa có dấu hiệu tỉnh.

“Thật đáng thương.” Nàng không nhịn được sờ mặt của hắn, làn da tiếp xúc trơn mịn như nhìn bên ngoài, giống như vải satanh thượng hạng, cũng giống như bạch ngọc lạnh lẽo được ánh trăng đêm chiếu xuống.

“Đại vương, đã dọn xong rồi.”

Hồng Liễu quay đầu nhìn, sau khi tạp vật được dọn hết, nơi này còn có thể nhìn được, tuy không phải cung điện xa hoa, quỳnh lâu ngọc trạch gì, ít nhất cũng là một căn nhà đơn giản bình thường, tốt hơn sơn động mà họ tạm trú lúc trước.

“Ngươi có thuốc trị thương gì không? Cho mượn dùng chút.” Hồng Liễu vươn tay về phía cẩu yêu.