Chương 30: Nhân giới

1856 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 30: Nhân giới

Chương 30: Nhân giới

Ưu Linh trong phút chốc cảm giác mình và Thiên Long được nâng lên và có một lực hút rất mạnh về phía vùng chói sáng phía trước mặt, Ưu Linh không nhìn thấy gì nữa, nàng nắm chặt lấy tay của Thiên Long.

Có tiếng động xào xạc của lá cây khua vào nhau, tiếng chim hót, có cả tiếng phong linh. Ưu Linh mở mắt ra thì thấy cả một khoảng trời xanh bao la, phía trên là những ngọn cây oằn mình theo cơn gió, xung quanh toàn là hoa Bỉ Ngạn, có đủ cả Bỉ Ngạn đỏ, Bỉ Ngạn trắng và Bỉ Ngạn vàng. Bên cạnh mình là Thiên Long vẫn nằm bất tỉnh. Nàng chỉ kịp định thần lại và xác quyết rằng đây không phải ở cõi trời nhưng đây là đâu, nàng đang ở hành tinh nào.

Bỗng xuất hiện một người thiếu nữ nhỏ nhắn. Nàng ta cất tiếng nói là một ngôn ngữ nào đó, Ưu Linh không hiểu được. Ưu Linh lập tức vận dụng Thuật Vạn Hóa để có thể thích nghi với mọi việc đang diễn ra trong lúc này.

"Chị mặc bộ áo này ở đẹp quá, có thể chỉ cho em biết chỗ nào cho mướn bộ áo này không? Em cũng muốn chụp hình với bộ áo này". Cô gái cất tiếng nói.

"Được thôi, nhưng hãy giúp chị một việc trước, chị sẽ tặng cho em bộ đồ này". Ưu Linh đáp lời.

Ưu Linh cùng với cô gái dìu Thiên Long đến ngồi bên một ngôi đình nhỏ gần đó. Cô gái ấy còn đi lấy một ít bánh mì và nước cho Ưu Linh.

Trò chuyện với cô gái ấy, Ưu Linh mới hiểu rằng mình đã xuyên qua ranh giới thời gian và không gian, Ưu Linh thầm nghĩ: "Mình đã xuyên không đến nhân giới tại Nam Thiện Bộ Châu, hành tinh đã tồn tại được hơn 2 thiên niên kỷ, hiện tại là năm 2019.

Thân thể của Ưu Linh và Thiên Long cũng được tồn tại dưới dạng là người. Hoàn toàn không còn nội nguyên, không còn thi triển được thần thông. Có lẽ Thiên Long đã dùng tất cả sức lực, để cứu Ưu Linh cho nên giờ này vẫn chưa thể tỉnh lại.

" Em tên là gì? "Ưu Linh hỏi.

" Em tên là Nguyệt Nhi. Còn chị tên là gì? "Cô gái đáp.

" Chị tên là Ưu Linh. "

" Còn anh này là ai vậy chị. "

" Anh này là bạn của chị. Tên là Thiên Long. "

" Anh ấy bị bệnh phải không chị. "

Ưu Linh cảm thấy thật buồn vì những chuyện đã xảy ra. Nhưng cũng ráng gượng trả lời cho Nguyệt Nhi.

" Đúng rồi em, anh ấy bị bệnh. À, em thích bộ áo này thì cứ lấy, chị sẽ tặng cho em bộ áo này ". Ưu Linh nói.

Nguyệt Nhi chạy đi lấy túi xách của mình, lấy chiếc áo đầm đưa cho Ưu Linh. Ưu Linh vào phòng thay đồ gần đó, thay áo xong Ưu Linh đưa bộ áo của mình cho Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi rất thích thú cứ mân mê.

Ưu Linh nhìn cô gái rồi nói:

" Mong em giúp đỡ chị. Vì chị đi lạc đến nơi này không quen biết ai, bạn chị lại bị bệnh như vầy. Em có thể tìm một bộ quần áo cho anh ấy mặc không và mình phải làm sao để anh ấy tỉnh lại. "

" Hôm nay, là ngày ngắm hoa Bỉ Ngạn, người xem rất đông, có thể anh ấy bị say nắng đó ạ. Chị đừng lo, cha em là thầy thuốc Đông Y, cứ đưa anh ấy về nhà của em, em sẽ nhờ cha xem bệnh cho anh ấy ". Nguyệt Nhi nói.

Nguyệt Nhi cùng Ưu Linh đưa Thiên Long ra xe để về nhà. Đã một ngày trôi qua kể từ khi trở về từ cánh đồng hoa Bỉ Ngạn nhưng Thiên Long vẫn chưa thể tỉnh lại, Ưu Linh rất lo lắng. Túc trực đêm ngày bên cạnh chăm sóc cho Thiên Long.

Đến ngày thứ hai, sau khi Thiên Long uống thuốc xong, Thiên Long cơ hồ có ý thức trở lại, nhưng chỉ là cử động thật nhỏ trên đầu ngón tay. Ưu Linh rất vui mừng chạy đi mời cha của Nguyệt Nhi vào xem. Cha của Nguyệt Nhi nói rằng Thiên Long đang trong quá trình bình phục lại, rất nhanh thôi sẽ tỉnh lại. Ưu Linh và Nguyệt Nhi đều rất vui mừng.

Tối đó, Nguyệt Nhi và Ưu Linh cùng ngồi chặt cây thuốc thì Nguyệt Nhi nhìn thấy nửa Vòng Hoa Linh trên tay của Ưu Linh.

Nguyệt Nhi rất vô tư và hồn nhiên nói với Ưu Linh:

" Chị có thể cho em xem chiếc vòng của chị một chút không? Nó thật là đẹp, em chưa từng thấy chiếc vòng nào đẹp như vậy. Kiểu của nó cũng thật lạ đó. "

Ưu Linh nghe Nguyệt Nhi nói thì mỉm cười. Nguyệt Nhi đâu biết, đây chỉ là một nửa của Vòng Hoa Linh. Nhìn thấy nụ cười lúng liếng và khuôn mặt ngây thơ của Nguyệt Nhi, Ưu Linh chẳng thể chối từ. Với lại ở cõi nhân giới, Vòng Hoa Linh dường như không mang linh lực, nó cũng như chiếc vòng bình thường, nên Ưu Linh cũng yên tâm phần nào khi đưa cho Nguyệt Nhi xem.

Nguyệt Nhi vừa nhìn Thiên Long đang nằm trên giường rồi thẹn thùng nói:

" Anh Thiên Long thật đẹp đó chị. Lần đầu tiên em mới thấy một người nam đẹp như vậy. Khuôn mặt toát lên nét nam tính, chính trực, khiến cho ai nhìn thấy cũng đem lòng thương yêu. Không biết lúc anh ấy thức dậy sẽ như thế nào nữa. "

Đúng lúc đó, Thiên Long tỉnh lại, mở mi mắt nhìn thế giới chung quanh. Nguyệt Nhi và Ưu Linh mừng rỡ vội chạy đến bên giường của Thiên Long. Lúc đó, Vòng Hoa Linh mà Nguyệt Nhi đang cầm trên tay phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, trong tâm trí của Thiên Long liền thoáng qua hình ảnh của Vòng Hoa Linh và hình ảnh mờ ảo của một người con gái cầm chiếc vòng hóa thành cung tiễn. Thiên Long liền cầm lấy tay của Nguyệt Nhi, nhìn Nguyệt Nhi không rời mắt. Nguyệt Nhi hơi bối rối, nhưng lại cảm giác rất thích được gần gũi với Thiên Long như vậy.

Ưu Linh vui mừng hỏi Thiên Long:

" Thiên Long, anh tỉnh dậy rồi, anh thấy trong người thế nào, anh có khỏe không? "

Những câu hỏi dồn dập, dồn nén bao nhiêu nỗi lo lắng nhớ thương của Ưu Linh.

Thiên Long thoáng chút bối rối, nói:

" Cô là ai? Ta là ai? Sao ta lại ở đây? "

Ưu Linh hơi hốt hoảng, nói khẩn trương:

" Em là Ưu Linh đây, anh không nhớ em hay sao. Em là Ưu Linh đây, Thiên Long. "

Thiên Long nhìn Ưu Linh nhưng không nhớ ra được.

Nguyệt Nhi liền nhỏm dậy, định chạy đi kêu cha mình, ra xem Thiên Long thế nào thì bất chợt Thiên Long giữ tay Nguyệt Nhi lại và nói:

" Em đừng đi. "

Tim của Ưu Linh nhói đau, tiên tử đã hiểu ra tất cả, tiên tử biết được những gì đang diễn ra. Ưu Linh liền chạy đi mời cha của Nguyệt Nhi ra xem bệnh cho Thiên Long. Ông đến và xem mạch cho Thiên Long.

Ông rất vui và nói:

" Anh bạn này đã khỏe lại rồi. Tuy nhiên, có lẽ do chấn động gì đó, tạm thời anh bạn này sẽ không nhớ được chuyện quá khứ, cứ chăm sóc cho sức khỏe tốt lên rồi chúng ta sẽ từ từ khơi gợi lại những ký ức cho cậu ấy. Ưu Linh hãy đi lấy nước cho cậu ấy uống một ít hoạt huyết đan để cậu ấy được an thần và ngủ ngon. "

Cha của Nguyệt Nhi nói với Thiên Long rằng:

" Cậu hãy yên tâm, từ từ sẽ bình phục lại thôi."

Thiên Long cám ơn vị thầy thuốc đã cứu mạng mình, cám ơn cả Ưu Linh và đặc biệt với Nguyệt Nhi, Thiên Long tỏ ra rất thân thiện và mắt vẫn không rời Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi cho Thiên Long uống thuốc và vỗ về kêu Thiên Long hãy ngủ ngon giấc đến sáng. Thiên Long nghe lời Nguyệt Nhi nằm xuống giường.

Nguyệt Nhi và Ưu Linh cũng về phòng ngủ của mình. Khi Nguyệt Nhi đã nằm ngủ ngon lành. Ưu Linh vẫn không thể nào chợp mắt, Ưu Linh nhớ về Thiên Long và trăn trở cho sự trái ngang đang diễn ra trong hiện tại.

Với Ngọc Khứ Hồi mà rắn chị là Uyên Hoàng đã tặng trước khi rời khỏi vùng lưỡng địa, đã giúp cho Ưu Linh nhớ được tất cả ký ức dù có xuyên không giới. Nhưng so với Ưu Linh, Thiên Long không có Ngọc Khứ Hồi cộng với việc đã dùng hết nội nguyên để lấy Mạn Hoàng Sa Hoa, làm cho Thiên Long quên đi tất cả mọi việc trong quá khứ.

Chỉ duy nhất ký ức về Vòng Hoa Linh trên tay của Ưu Linh giúp cho Thiên Long nhớ về người con gái đã cùng kề vai sát cánh trong lúc sinh tử, người con gái mà Thiên Long dùng tất cả sức lực, thậm chí là tính mạng để hồi sinh cho nàng. Cho nên khi thấy Nguyệt Nhi cầm trên tay Vòng Hoa Linh, Thiên Long đã nghĩ rằng Nguyệt Nhi là người con gái mà thần hết mực quan tâm và yêu thương. Dù không nhớ về hình dáng của Ưu Linh nhưng trong tâm khảm của Thiên Long luôn khắc ghi về tình cảm sâu nặng ấy, cho nên với Nguyệt Nhi, Thiên Long vô cùng gần gũi yêu thương.

Gia đình của Nguyệt Nhi là một gia đình lương thiện, cha của Nguyệt Nhi là bác sĩ đông y, trước nhà là một tiệm thuốc nhỏ. Với bản tính thương người, khi nghe Ưu Linh nói bị lạc đường và không thể về nhà lúc này, Thiên Long lại bị bệnh, ông đã rất cảm thông và nói với Ưu Linh, cứ ở lại nhà ông rồi phụ giúp ông bán thuốc, còn Thiên Long trong lúc vẫn chưa hồi phục trí nhớ cứ để ông tiếp tục châm cứu để trị liệu.

Thiên Long rất hòa đồng, dễ mến, chính trực nên rất được gia đình Thiên Long yêu mến. Lại biết Nguyệt Nhi đem lòng thương Thiên Long thì cha mẹ Nguyệt Nhi cũng rất hài lòng.

Chương tiếp theo: Điềm mộng