Chương 31: Điềm mộng

1160 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 31: Điềm mộng

Chương 31: Điềm Mộng

Thời gian dần trôi qua, Thiên Long và Ưu Linh ở lại nhà của Nguyệt Nhi đã 3 năm. Thiên Long dần quen với môi trường sống tại nhân giới. Thiên Long chỉ biết rằng mình có một người bạn thân, luôn hiểu mình, luôn quan tâm mình, ở bên cạnh mình là Ưu Linh.

Thiên Long biết rằng mình đang ở tại nhà một vị thầy thuốc tốt bụng, lương thiện và Thiên Long chỉ biết rằng mình rất yêu thương Nguyệt Nhi, có cảm giác vô cùng thân quen, không sao giải thích được. Nguyệt Nhi cũng bước vào những tháng cuối của năm cuối Đại học. Công việc của Thiên Long là lên núi tìm thuốc hoặc đi cùng cha của Nguyệt Nhi sang các nước khác tìm hiểu về dược liệu, ngày qua ngày Thiên Long được cha của Nguyệt Nhi đều đặn châm cứu nhằm khôi phục lại trí nhớ.

Ưu Linh thì phụ giúp khám chữa bệnh với cha của Nguyệt Nhi, phụ giúp công việc nhà với mẹ của Nguyệt Nhi và chăm lo cho cửa hàng thuốc nhỏ của gia đình. Vốn là thần và tiên cho nên khả năng học tập, nghiên cứu và làm việc của Thiên Long và Ưu Linh đều hơn người từ đó khiến cho việc khám chữa bệnh, buôn bán ngày càng phát đạt. Khiến cho cha mẹ Nguyệt Nhi rất vui vẻ, vừa ý.

Riêng với Ưu Linh thì lòng nàng vẫn luôn trĩu nặng ưu tư, khi nhớ về núi Giao Linh. Nàng thường thầm nghĩ: "Không biết giờ các lão tiên tử và chúng tiên ra sao, đội Viễn Chi đã dốc toàn lực chiến đấu, sau này phải ứng phó thế nào, Thiên Ma có từ bỏ âm mưu của mình, Biên Niên lão tiên tử và các lão tiên tử chắc đang tìm kiếm mình và Thiên Long". Và đau xót nhiều nhất là khi thấy Thiên Long không nhớ về quá khứ.

Một mặt muốn Thiên Long nhớ lại để cả hai tìm cách trở về cõi trời Thiên Hoa, một mặt Ưu Linh lại muốn Thiên Long có thể quên đi tất cả mà sống bình an tại nhân giới này. Sự mâu thuẫn trong lòng dày vò Ưu Linh ngày qua ngày, tháng qua tháng. Tuy ở gần nhau, nhưng không nhận ra nhau, gần nhau trong gang tấc mà như biển trời cách mặt. Sự đau khổ này như điềm báo khởi đầu cho việc lời nguyền hoa Bỉ Ngạn đã ứng nghiệm.

Thiên Long và Nguyệt Nhi vô tư không hiểu được tâm tình của Ưu Linh, cho nên luôn vui vẻ với nhau. Chỉ riêng Ưu Linh ôm một khối u sầu không thể nào nói được.

Vào một đêm trăng sáng, sau khi hướng dẫn cho Nguyệt Nhi làm đề án tốt nghiệp. Ưu Linh nằm ngủ quên trên ghế và tiên tử mơ thấy một giấc mơ.

Trong cơn mơ, Ưu Linh thấy mình và Thiên Long đều ướt đẫm, đứng trong rừng Minh Cát tại cõi trời Thiên Minh, qua màn sương mờ, Ưu Linh thấy Bảo Sơn Môn, Ưu Linh vẫn còn nhớ Biên Niên lão tiên tử từng nói Bảo Sơn Môn đúng 1000 năm mới mở một lần, đó là sự kiện hy hữu trong vũ trụ, tạo nên con đường xuyên không giới, xuyên qua ba cõi. Bảo Sơn Môn được canh giữ bởi Thần Thú Mộc Tinh. Ưu Linh rất vui mừng, nắm lấy tay của Thiên Long chạy về Bảo Sơn Môn. Vừa chạy, Ưu Linh vừa nói trong mừng rỡ:

"Thiên Long, chúng ta trở về được rồi".

Ưu Linh nắm tay Thiên Long như vậy cứ chạy mãi chạy mãi nhưng sao không tới được Bảo Sơn Môn. Ưu Linh sợ hãi nhìn sang thì Thiên Long không còn bên cạnh, Thiên Long đứng ở phía xa và cứ thế lùi xa. Ưu Linh thảng thốt gọi Thiên Long, vội quay lại chạy về hướng của Thiên Long nhưng càng chạy đến thì Thiên Long càng lùi xa nhanh hơn.

"Thiên Long, Thiên Long, anh đừng đi, Thiên Long.." miệng Ưu Linh vẫn gọi và nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Bỗng Ưu Linh nghe tiếng của Thiên Long gọi mình:

"Ưu Linh, Ưu Linh, em sao vậy, em gặp ác mộng phải không?"

Ưu Linh mở mắt ra và nhìn thấy Thiên Long. Ưu Linh mừng biết bao nhiêu. Không thể kìm nén tình cảm và sự vui mừng trong lòng. Ưu Linh ôm chầm lấy Thiên Long. Vừa nói vừa khóc:

"Thiên Long, anh đừng bỏ rơi em, đừng bỏ em ở lại một mình".

Trong một khoảng khắc ấy, Thiên Long cũng yên lặng, Thiên Long cảm giác trong lòng đột nhiên dâng lên tình cảm yêu thương vô cùng mãnh liệt.

Phút xao xuyến thoáng qua, Ưu Linh lấy lại được sự bình tĩnh.

Vẫn dịu dàng, Ưu Linh nói với Thiên Long:

"Anh có nhớ chút gì về những sự việc trước đây không?"

"Anh không nhớ được. Chỉ có cảm giác thân thuộc lắm khi ở bên cạnh Nguyệt Nhi và nhất là nhìn thấy chiếc vòng mà Nguyệt Nhi đeo ở tay". Thiên Long nói.

Ưu Linh thoáng buồn nói với Thiên Long: "Thiên Long, hãy cùng em ra ngắm trăng một chút, chúng ta cùng hít thở không khí trong lành, thiêng liêng của đất trời".

Trăng treo cao, sáng vằng vặc trên nền trời quang mây. Gió thổi nhẹ mang theo hương thơm của những đóa hoa Ngọc Lan e ấp, phớt hồng, rồi gió dịu dàng mơn man qua từng chiếc lá me non xanh mướt.

"Ánh trăng đêm nay sáng quá, khiến em nhớ lại rất nhiều kỷ niệm trước đây. Thiên Long, anh hãy nghe em nói về những điều trước đây mà em và anh đã trải qua. Em biết anh sẽ bất ngờ và có thể không tin lời em, nhưng đây là sự thật. Cho dù thế nào, mong anh hãy lắng nghe em nói. Bằng tất cả tấm lòng, em lúc nào cũng muốn cho mọi việc được tốt đẹp nhất đến với anh". Ưu Linh nói.

Ưu Linh nói đến đây thì nghẹn lại, niềm xúc động cứ mãi dâng tràn trong từng lời nói.

Đúng lúc này thì Nguyệt Nhi cũng khẽ trở mình thức giấc. Nguyệt Nhi đến mở cửa phòng xem Thiên Long đã ngủ hay chưa, không thấy Thiên Long nơi đâu, Nguyệt Nhi đi nhẹ ra phía trước thì thấy Thiên Long và Ưu Linh đang ngồi trên chiếc chõng tre ở trước sân. Đứng ở một góc khuất phía sau gốc Mai vàng cổ thụ, Nguyệt Nhi đủ nghe từng lời nói của Ưu Linh.

Chương tiếp theo: Bình yên ngắn ngủi.