Chương 2: Vào hội học sinh

Lễ khai giảng của trường đại học A diễn ra một tuần sau khi đợt huấn luyện quân sự bắt đầu. Lục Khê Kiều ngồi với đội trong quế vườn sân luyện tập, quế làm nhiều cây, trường học cố ý đem các học viện đều an bài ở dưới bóng cây, may là như vậy, Sở Châu oi bức khí trời vẫn để cho ra toát mồ hôi toàn thân, hơi có chút cảm giác muốn nôn mửa.

Hứa Nghị ngay vào lúc này xuất hiện. Nhiều năm sau, Lục Khê Kiều nghĩ đến cảnh này vẫn cảm thấy hơi choáng váng, một chàng trai cao ráo đẹp trai, mặc áo sơ mi chỉnh tề bước lên sân khấu trong buổi giới thiệu của người dẫn chương trình để gửi lời chúc phúc đến các tân sinh viên. rực rỡ trong ánh nắng mặt trời. Có lẽ ánh sáng quá chói mắt, cậu nghiêng đầu ngất đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, màu trắng quen thuộc và mùi thuốc khử trùng quen thuộc hiện ra trước mắt, trong giây lát, như trở về mùa hè năm trước, cậu giãy dụa nghiêng người vịn lan can nôn ra một trận.

"Này, này, không sao chứ? Tiểu học đệ thể lực không tốt nha, làm sao bên trong lại như vậy?"

Giọng nói quen thuộc, lần này, ngoài sự trêu chọc còn có thêm một chút bối rối và căng thẳng.

Lục Khê Kiều nhắm mắt chậm lại, ngẩng đầu thấy Hứa Nghị trong tay bưng một chén bột đậu xanh thân thiết mà nhìn mình..

"Tôi không sao, phiền phức hội trưởng."

"Haha, cái gì hội trưởng a ? Cũng không phải người của hội học sinh. Sao lại có nhiều giọng chính thức như vậy? Cứ gọi tôi là học trưởng là được" Hứa Nghị cười đem bột đậu xanh giơ lên trước mặt cậu.

"Đây, uống một ít đậu xanh để giải nhiệt. Thời tiết này thực sự kinh khủng, nhưng phải làm quen với nó. Mùa hè ở Sở Châu có thể kéo dài trong 6 tháng."

"Nơi nào có mùa hè kéo dài 6 tháng."

"Sở Châu a, còn lại 6 tháng là mùa đông."

Hứa Nghị cười híp mắt, nhìn tiểu học đệ miệng nhỏ miệng nhỏ cắn ống hút, sắc mặt chậm rãi chậm lại. Nhiệt độ điều hòa xuống thấp, anh tùy ý rút khăn giấy định giúp cậu lau mồ hôi trên trán, không ngờ vừa chạm vào trán, Lục Khê Kiều đột nhiên vung tay lên như bị sốc.

Dường như nhận ra điều này quá bất lịch sự, Lục Khê Kiều cúi đầu lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi..."

Hứa Nghị đôi mắt hơi híp híp, anh từ nhỏ ở nhà bị sủng đến lớn, liền bởi vì gia thế hiển hách, từ sơ trung bắt đầu liền bắt đầu tiểu hài tử đóng vai gia gia rượu dường như lục tục nói qua mấy nữ bằng hữu, cấp ba cùng mấy con ông cháu cha đến bar cùng nháo , nam nam nữ nữ đều nếm thử qua không ít, bởi vì không chơi quá sa đọa, thành tích liền vẫn luôn bảo trì rất tốt, trong nhà cũng không thế nào quản anh. Đại học ngược lại là hiểu được yêu quý lông chim, thấy ai cũng nho nhã lễ độ, dù trong nhà lời của lão đầu tới nói, trang cũng phải giả ra cái bộ dáng cao quý. Trong trường học đều nói Hứa hội trưởng không chỉ có học giỏi, năng lực cường đại, người vẫn là một người ôn nhu.

Bây giờ, vị này nhìn Lục Khê Kiều cúi đầu, trong lòng đột nhiên có một ngọn lửa ác độc, người ta nói gặp kẻ mạnh thì thành kẻ mạnh, gặp kẻ yếu thì thành kẻ yếu. Các loại non mềm, nếu được nhặt và nếm kỹ sẽ thấy mùi vị khó tả.

Năm thứ tư đại học...Bài thi TOEFL 118, điểm GRE về cơ bản là gần điểm tối , giáo viên viết thư giới thiệu là một giáo sư nổi tiếng trong ngành, hồ sơ xin học không có gì thách thức.... Hứa Nghị trong lòng ngột ngạt hồi lâu ác liệt ước số đang rục rịch, không bằng là làm phong phú cuộc sống cuối cùng của trường đại học Hãy đầy màu sắc. Chỉ là ... Cách ăn mặc này của tiểu quả quả khiến anh rất bất mãn.

"Không sao, là tôi đột ngột. Chỉ là tóc cậu dài đến mức che khuất cả mắt. Nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu dính vào mặt." Anh cười, giống như một vị tiền bối tốt bụng cầm lên hộp khăn giấy đưa qua, đúng như dự đoán nhìn thấy đối diện người thật không tiện lấy một tờ giấy nắm ở trong tay. Anh bật dậy, dường như lơ đãng liếc nghiêng người, tay đè ở trên giường để lại thẻ sinh viên.

"Tiểu học đệ, nghỉ ngơi thật tốt, hội học sinh đang thúc giục tôi. Ngày mai sẽ bắt đầu tuyển sinh viên mới. Có rất nhiều việc phải làm. Mà này, tôi còn phải nói một vài câu. Hoan nghênh tiểu học đệ đến buổi phỏng vấn hội học ."

Nói xong, anh đứng dậy, mở cửa phòng y tế, như nhớ ra điều gì đó, quay lại,

"Này, tiểu học đệ tóc dài hơn, thời tiết quá nóng. Liền thử đến tiệm cắt tóc ở quế vườn kia ."

Hắn đi rồi.

Lục Tây Kiều lăn lộn ra khỏi giường, rửa mặt bên bồn rửa mặt, nhìn thấy nam sinh trong gương có đôi môi tái nhợt nhưng sắc mặt đỏ ửng không tự nhiên, mái tóc hơi dài ướt đẫm trên trán, trông có vẻ luộm thuộm, nên đi cắt tóc.

Vốn dĩ cậu muốn đến tiệm cắt tóc ở tầng dưới trong ký túc xá tùy tiện cắt, nhưng khi đi ra khỏi phòng y tế đi ngang qua quế vườn lại phát hiện quỹ nhân viên cửa hiệu cắt tóc đang hoạt động, chỉ tốn 25 tệ để gội, cắt. Liền đi vào ngồi lại được thông báo rằng cậu là khách hàng may mắn hôm nay, chỉ cần 80 nhân dân tệ cho một lần uốn tóc. Dưới sự chào đón nồng nhiệt của nhân viên, cậu đã không giỏi từ chối và cuối cùng bị ấn lại đem tóc ngắn và uốn tóc xoăn. Cứ tưởng sẽ rất cường điệu và lạ lùng nhưng không ngờ tay nghề của nhà tạo mẫu tóc lại tốt không ngờ, sau khi làm ra thì không phải kiểu xoăn không chủ đạo như vậy, những lọn tóc xoăn nhẹ rất hợp với khuôn mặt của cậu, nhưng là trẻ trung hơn một chút.

Khi trả tiền, cậu lúng túng trả 80 tệ, mặc dù cảm thấy tay nghề như này không thể trả cái giá này, nhưng với tâm lý như vậy, cậu đương nhiên bỏ qua ánh mắt đầy ẩn ý của quản lý cửa hàng và nhà tạo mẫu tóc.

Lúc cậu đi ra đã gần 9h, cậu chậm rãi đi về phía ký túc xá, không biết có phải là ảo giác không, cậu luôn cảm thấy dọc đường luôn có người nhìn chằm chằm vào mình khiến cậu có chút mất tự nhiên.

Khi trở về ký túc xá, bạn cùng phòng Trương Siêu đã há hốc mồm ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Trước Lục Khê Kiều tóc dài che đến mắt, ăn mặc lôi thôi, không thích gần người cho lắm, toàn thân toát ra khí chất u ám, khiến người ta khó chịu. Bây giờ tóc cắt ngắn, mắt lộ ra ngoài, khuôn mặt tái nhợt dường như quanh năm không nhìn thấy mặt trời, trông cậu giống như một tiểu hoàng tử ảm đạm bước ra từ một cuốn sách, trên người mặc một bộ quân phục rằn ri không thể che giấu sự sáng chói của mình.

Chỉ là, tiểu hoàng tử ảm đạm như mọi khi không thích nói chuyện, lễ phép cười với hắn, buộc phải tán gẫu với hắn về bệnh xá huấn luyện quân sự như thường lệ, những người bạn cùng phòng khác cũng đã trở lại. Họ bắt đầu tán gẫu về cô gái nào trong lớp xinh hơn và trông ưa nhìn. Lục Khê Kiều không có hứng thú với những thứ này, nhưng thật sự muốn ra vẻ hào hoa hơn, vì vậy cũng cùng câu được câu không đáp lời, chỉ thấy Trương Siêu đang quét điện thoại di động, đột nhiên hét vào mặt anh: ".Ngọa tào huynh đệ, lợi hại a, cậu đang ở trên tường. "

Lục Khê Kiều không hiểu sao cầm lấy điện thoại, trên màn hình nhìn thấy những trái tim màu hồng trên màn hình, với dòng chữ "Hôm nay tôi gặp anh này sau buổi học, tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi không dám hỏi anh ấy WeChat. Giờ em rất xin lỗi, mong mọi người giúp em tìm hiểu anh ấy ở khoa nào và em muốn tỏ tình với anh ấy ". Bức ảnh chụp cậu là lúc vừa bước ra khỏi tiệm cắt tóc. Lúc đó, cậu cảm thấy quá ồn ào, hơi cau mày.

Cậu nhìn ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ghen tị của các bạn cùng phòng, không nói ra được cảm giác gì trong lòng, có vẻ hơi tự hào nhưng lại càng hụt hẫng. Cậu lắp bắp trả lại điện thoại di động cho Trương Siêu, giữa tiếng cười của bạn cùng phòng cầm lấy cặp muốn lấy cuốn nhật ký ra, nhưng cậu lại mang ra một thẻ sinh viên , không phải của mình.

Người trên thẻ sinh viên có nụ cười tao nhã và nụ cười tỏa nắng, bên cạnh có in cái đầu Khoa kinh tế quản lý, Hứa Nghị.

Ngày hôm sau.

Bản thân Lục Khê Kiều cũng không hiểu tại sao bây giờ lại ngồi ở văn phòng phỏng vấn của hội sinh viên với tư cách là ứng cử viên, vốn dĩ cậu đến để trả thẻ sinh viên, học tỷ phụ trách đăng ký phỏng vấn nhìn thấy cậu liền nhận ra cậu đã có mặt trên tường ngày hôm qua. Cậu còn chưa mở miệng, đã nhanh tay đăng ký cho cậu ấy một cuộc phỏng vấn.

Vào phòng làm việc, cậu nhìn xung quanh, không thấy Hứa Nghị, chuẩn bị rời đi, một vị tiền bối mặt tròn nhiệt liệt chào hỏi mời cậu ngồi xuống, cho nên cậu đành phải ngồi xuống, đối mặt với tiền bối ở phía đối diện, cậu nói rằng cậu rất muốn gia nhập hội học sinh, cậu tin rằng hội học sinh có thể hiện được năng lực của mình. Cuối cùng, cậu đã trở thành thành viên của hội học với lời chúc mừng từ học trưởng, thậm chí cậu còn không biết mình đã gia nhập hội học sinh khoa nào.

Thấy các học trưởng, học tỷ đang rất bận, cậu ngượng quá không dám rút thẻ sinh viên ra và nhờ người khác trả lại giúp, nên cuối cùng cậu ủ rũ bỏ đi với chiếc thẻ trên tay.

Sau khi cậu rời đi, vị tiền bối mặt tròn lập tức đứng dậy chạy đến phòng làm việc nhỏ bên cạnh, nơi một nam sinh mặc mặc quần áo thể dục đang nghịch điện thoại di động.

"Này, anh Nghị, người kia tôi đã giúp cậu chiêu vào được rồi a, cậu đừng nói, thoạt nhìn thật là có mùi vị, trông thú vị hơn nhiều so với những người chúng ta từng chơi trên sân."

Hứa Nghị ngừng quẹt tay trên màn hình, "Ồ? Chỗ nào thú vị ?"

Viên Lãng thản nhiên ngồi trên bàn làm việc, lấy điện thoại di động ra, ấn nút ghi và phát. Giọng nói hơi lo lắng của Lục Khê Kiều phát ra từ điện thoại, với sự dịu dàng và ngây ngô chỉ có ở thiếu niên.

"Nhìn xem, hắn không muốn đến hội học sinh, bị tôi như vậy một vùng liền biểu thị vào hội học sinh là giấc mộng của chính mình, giống như một tờ giấy trắng chưa từng thấy trên đời, tùy tiện sờ một cái liền ra một loại màu sắc, đứa nhỏ thế này, huấn luyện chắc thú vị lắm đây. "

Khóe miệng Hứa Nghị nhếch lên, anh đá Viên Lãng, "Lăn, người lão tử coi trọng trước nghĩ cũng đừng nghĩ đến."

Viên Lãng từ trên bàn nhảy xuống né qua, cà lơ phất phơ mở cửa, còn nói: "Này đừng nói, Andy tay nghề thật tốt, cậu xem nhìn kiểu tóc đó." Hứa Nghị cầm chiếc điện thoại di động lên, mở ra trên tường tỏ tình có bức ảnh của Lục Khê Kiều, anh nhớ lại hôm nay đã nhìn thấy Lục Khê Kiều ngồi ở hành lang chờ phỏng vấn. Mặc dù cậu mặc quần áo bình thường, nhưng hành lang ánh sáng lờ mờ vẫn làm cho làn da của cậu trắng bệch, cậu cố hết sức nở nụ cười muốn cùng đoàn người nhưng lại toát ra khí chất cự tuyệt cách xa vạn dặm.

Khóe miệng chậm rãi câu lên nụ cười kiên định, liếʍ liếʍ môi dưới.

"Tiểu Quả Quả..."

------------------------------------------------------------------------------

6/5/22