Chương 3: Đi bar

Lục Khê Kiều cứ như vậy không thể giải thích được liền bắt đầu cuộc sống đại học của mình . Trong đợt huấn luyện quân sự, liền rộ tin tức cô gái kia lên tường tỏ tình. Trong 18 năm, cậu chìm trong thế giới của riêng mình, và những thứ liên quan đến tình yêu mà cậu tiếp xúc chỉ là những cô gái trong lớp trung học thích hỏi cậu những câu hỏi về bài vở ở trường của cậu, cuối cùng cũng đều sống chết mặc bay. Thoạt nhìn cũng có chút kiêu ngạo cậu cảm thấy nó mới mẻ, cũng thực sự muốn thử cảm giác yêu là như thế nào, sau khi cân nhắc cũng đồng ý.

Cô bạn gái mới ra mắt có tên Trương Tử Lỵ, sinh viên năm thứ hai trường báo chí, chuyên ngành truyền thông. Những người xung quanh đều biết bạn gái của Lục Khê Kiều là sinh viên năm hai, đều trêu chọc , bây giờ không chỉ có đề phòng học trưởng cũng phải phòng học tỷ.

Bản thân Lục Khê kiều không có ý kiến

gì về câu nói này, Trương Tử Lỵ có tính cách vui vẻ và hướng ngoại, luôn quan tâm đến cậu, nhưng cô ấy thường quá đeo bám, điều này khiến cậu cảm thấy hơi bực mình. Nhưng điều khiến cậu bận tâm hơn cả là thẻ sinh viên của Hứa Nghĩ đã cầm một tuần nay, nó vẫn chưa về với chủ nhân ban đầu, mỗi khi đến hội sinh viên đều không thấy anh. Căn bản không có lớp nào dành cho học sinh cuối cấp, ngoài việc vào ký túc xá chặn người, cậu không tìm được cách nào khác.

Vào đêm trước ngày Quốc khánh, Lục Khê Kiều trở về ký túc xá và nghe bạn cùng phòng nói về thẻ sinh viên bị mất của chủ tịch hội học sinh Hứa Nghị, nói rằng nó có thể đã bị mất ở quế vườn, hỏi xem có ai đã tìm thấy nó không. Hôm nay là ngày 11 Quốc khánh, bộ phận hậu cần trong trường nghỉ làm, sẽ mất công nhưng bù lại thật sự rất khó.

Cậu vội vàng mở điện thoại di động lên, thấy Weibo chính thức của Ban Quyền lợi Hội học sinh đã chuyển tiếp tin nhắn của Hứa Nghị với thẻ thất lạc và tìm thấy, cậu vội vàng cầm điện thoại di động xuống lầu bấm số bên trên.

"Xin chào."

"A, chào học trưởng, tôi tìm được thẻ sinh viên của anh, bây giờ anh có thời gian lấy không?"

Cậu không biết bên kia ở đâu, cậu nghe thấy tiếng gió thổi qua điện thoại.

"Lục Khê Kiều, tôi đang ở trên con đường lần trước đi học nghiên cứu, không có đủ thời gian để đi, có thể làm phiền cậu mang đến cho tôi được không ? Tôi mời cậu ăn cơm."

Con đường lần trước là con đường nơi cậu gặp Hứa Nghị lần đầu tiên. Sau đợt huấn luyện quân sự, cậu nghe các bạn kể lại rằng có một vụ tai nạn xảy ra vụ một nữ sinh bị du học sinh hϊếp da^ʍ khi đang đi dạo vào ban đêm trong kỳ nghỉ hè, để dập tắt nỗi oan ức, nhà trường đã cho nữ sinh và cô bạn cùng phòng một chương trình nghiên cứu. Dù đã bị trấn áp mọi chuyện nhưng chẳng mấy ai dám đi lại con đường này một thời gian.

Khi Lục Khê Kiều đến nơi đã là khoảng 10 giờ tối, còn khoảng một tiếng nữa là đến cổng ký túc xá, trời đã tối, dưới ánh đèn mờ ảo, có một cặp đôi đang ôm hôn nhau, hơi xấu hổ, muốn bước đi thật nhanh, nhưng cô gái đột ngột quay đi khi cô nhìn thấy cậu

Đó là Trương Tử Lỵ

Lục Khê Kiều không ngờ mình lại bị đội nón xanh sau khi đưa thẻ sinh viên, một hồi cảm thấy máu dồn lêи đỉиɦ đầu, giơ nắm đấm lên hướng tới phía người đàn ông kia nhưng bị chặn lại giữa chừng.

"Này, này, tại sao ban đêm lại đánh nhau ở đây, nếu bị giáo viên bắt được sẽ bị đuổi học, hả? Lục Khê Kiều? Tại sao lại là cậu?"

Sức mạnh của Hứa nghị lớn đến mức cổ tay Lục Khê Kiều bị đau. Có lẽ là nhìn không đi qua , Trương Tử Lỵ mở miệng.

Lục Khê Kiều dần dần bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Hứa Nghị, lấy thẻ sinh viên ra trả lại cho anh rồi mới rời đi.

Hứa Nghị ngăn cậu lại, cười nói: "Tiểu học đệ, đừng vội vàng rời đi, phía bên tôi sẽ nhanh chóng kết thúc, đi thôi cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm thẻ sinh viên, tôi mời cậu ăn cơm. "

Lục Khê Kiều vốn là không muốn đi, nhưng không chịu nổi ba yêu cầu của Hứa Nghị, cuối cùng bị đưa vào một quầy hàng lớn bên ngoài trường học.

"Học trưởng, đã gần 11 giờ, ký túc xá có người quản lý ra vào."

"Không thành vấn đề, dù sao ngày mai chính là kỳ nghỉ dài. Tôi không nghĩ tới cậu nói dọc đường cũng chưa nói phải về nhà, ngày nghỉ lễ sẽ không đi chơi đi? "

"Không, tôi muốn ở lại trường học."

"Tốt rồi, tôi gần đây có một căn nhà nhỏ, tự mình ở, buổi tối ăn xong trực tiếp đi. Ngày mai không có lớp, buổi tối có thể hảo hảo cao hứng."

Lục Khê Kiều suy nghĩ một chút rồi đáp ứng. Tưởng nhà Hứa Nghị không xa, không ngờ sau khi ăn cơm xong, tìm một chiếc taxi, lái xe mất nửa tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Trương Tử Lỵ vẫn luôn gọi điện thoại cho cậu, nhưng cậu vẫn luôn không trả lời. Không phải cậu không muốn, chỉ là cậu cho rằng bên cạnh mình còn có người khác, đơn giản là cậu không muốn bị cười nhạo.

Thấy điện thoại không liên lạc được, Trương Tử Lỵ đã gửi WeChat cho cậu.

"Khê Kiều, chị thực sự xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này."

"Chị rất thích em, nếu không chị sẽ không thổ lộ với em, nhưng sau khi ở bên nhau, chị cảm thấy em hoàn toàn khác với những gì chị tưởng tượng."

"Chị không nghĩ chúng ta phù hợp."

"Đó là lỗi của chị. Anh ấy là bạn trai cũ của chị. Chị muốn tìm cơ hội nói chuyện với em."

"Chị không muốn kết thúc theo cách này, chị thực sự xin lỗi."

"Xin lỗi."

Lục Khê Kiều không biết mình là cảm giác gì, cậu đã trải qua tình yêu và chia tay trong vòng một tháng đi học, thậm chí từng trải qua cảm giác bị cắm sừng. Với cảm giác này, khi Hứa Nghị mời cậu ngồi ở quầy bar ở khu thương mại dưới lầu, cậu đương nhiên đồng ý.

Cậu đã hối hận khi bước vào. Trường trung học của cậu ở một thị trấn nhỏ, và cậu là một cậu bé ngoan, đi bar bị người lớn coi là việc của đám học sinh "lưu manh" đó, cậu muốn thỏa mãn gia đình nên không bao giờ đến những nơi như vậy.

Nó rất ồn ào. Đây là ấn tượng đầu tiên của cậu. Bên trong đủ loại nam nữ đang lắc lư trên sàn nhảy giữa tiếng nhạc chói tai. Cậu nhìn những người này , có chút cảm thấy cô đơn. Cậu không hiểu tại sao những người này lại rất high. Chỉ có thể bị động mà đi theo Hứa Nghị.

Ghế dài bên trong đã có 3 người. Một trong số họ cậu quen thuộc là Viên Lãng, khi nhìn thấy họ đến, anh ta hào hứng vẫy tay với họ.

"Anh Nghị, mau tới đi, bọn tôi đợi cậu rất lâu."

Lại nhìn thấy Lục Khê Kiều ở phía sau Hứa Nghị, anh ta nhướng mày, "Anh Nghị, sao anh lại dẫn theo một tiểu học đệ đến đây? Anh đưa nó đến quán bar khi còn là năm nhất không cảm thấy không tốt sao?"

Hứa Nghị chế nhạo, "Cút đi, năm đó là ai năm nhất liền một hai kéo lão tử đến đây?"

Sau khi chào hỏi, Lục Khê Kiều ngồi xuống. Giới thiệu cậu với mọi người.

"Viên Lãng, cậu rất quen. Đây là Triệu Phong và đây là Sở Văn Chiêm. Họ là bạn tốt của tôi từ nhỏ. Viễn Phong cùng Văn Chiêm từ B thành lại đây. Đêm nay cho hai người họ đón gió."

Lục Khê Kiều không ngờ Hứa Nghị đến quán bar nhìn thấy bạn tốt của mình, trong lòng không khỏi khó chịu, nếu biết trước đã không đi theo anh ta. Cậu không giỏi giao tiếp, ngồi như kim châm trong quán, chỉ biết im lặng nhìn họ cũng chén đổi cốc. Ngược lại, Triệu Viễn Phong ngồi bên cạnh coi như quen biết, nói rằng bạn tốt của A Nghị cũng là của hắn, muốn cùng hắn uống hai ly. Thế là tiếp theo hai cái cốc liền hai cái cốc, những người xung quanh đổi từ Triệu Viễn Phong đổi thành Sở Văn Chiêm rồi Viên Lãng. Cuối cùng cậu dựa vào ghế dài ngủ thϊếp đi.Thấy cậu đã say, Hứa Nghị chậm rãi rút lại nụ cười trên khóe miệng, giễu cợt duỗi một ngón tay lên trán Lục Khê Kiều, chậm rãi chuyển lên lên gò má ửng đỏ vì mùi rượu nóng, cuối cùng ma sát lên trên môi.

Sở Văn Chiêm mắt thấy Hứa Nghị vô tư đùa giỡn với môi của Lục Khê . Dường như không nhìn nổi nói rằng. "Ayi, tôi nghĩ cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường đẹp trai, đừng chơi bời quá đà, cuối cùng cũng không dễ thu thập."

Hứa Nghị chế nhạo, từ trong khóe mắt anh nhìn thấy cô gái mặc chiếc quần dài có dây treo nóng bỏng bước vào từ gian hàng bên cạnh Lục Khê Kiều. Nâng cằm Lục Khê Kiều lên, anh hôn xuống trong ánh mắt ngạc nhiên của người bên cạnh, nụ hôn còn chưa đủ liền nhấc môi dưới lên, cắn nhẹ. Sạch sẽ như mong đợi.

"Làm sao bây giờ? Loại trái cây như này bị người xấu thèm muốn quá."

Đến trưa ngày hôm sau, Lục Khê Kiều mới tỉnh lại. Cảm giác nôn nao rất khó chịu, chính mình như muốn nô tung. Ý thức dần trở lại, cậu nhớ ra hôm qua cậu đi bar với Hứa Nghị, sau đó uống rượu với bạn hắn, sau đó thì không biết gì nữa.

Cậu trùm đầu ngồi dậy, phát hiện cậu ngồi trên giường chỉ mặc qυầи ɭóŧ, hẳn là Hứa Nghị đưa cậu trở về giúp cậu thay mới, thật là làm phiền hắn. Lại cảm thấy trước ngực đầṳ ѵú mơ hồ có chút nhức, là ảo giác sao? Thế nhưng cơn đau đầu che đi sự khó chịu trong người, cậu xoa mặt thì thấy quần áo đã được gấp gọn gàng đặt cạnh giường nên vừa quan sát căn phòng vừa mặc quần áo vào.

Phòng ngủ rộng khoảng 40m2, có phòng tắm riêng, ga trải giường, chăn bông, rèm cửa đều có gam màu lạnh, giường lớn 2m đặt ở giữa, giường đệm êm ái. Lục Khê Kiều vươn tay ấn đệm, cảm giác mới lạ. Từ nhỏ cậu đã được bà nội làm mấy lớp đệm, nghe nói đệm êm ái, nằm ngủ cũng thoải mái.

Cậu ra cửa sổ với tay định mở rèm nhưng thấy không kéo được nên đành bỏ cuộc, từ giữa hai tấm rèm thì thấy cậu đang đứng ở độ cao khoảng 20 tầng, đối diện chéo với sông Trường Giang, cửa sổ rộng từ trần đến sàn cho phép thu phong cảnh vào tầm mắt, nếu là ban đêm, đèn cầu trên sông sáng lên, e rằng trông sẽ đẹp hơn.

Cậu trở về phòng, phát hiện cửa phòng ngủ hơi khép lại, trong phòng khách có người đang nói chuyện nhàn nhạt nên cầm điện thoại di động định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nghe thấy tên cậu.

"Anh Nghị, thằng nhóc Lục Khê Kiều đó hình như đang bốc hỏa."

"Chuyện gì đã xảy ra."

"Ha, trong nhóm đều truyền ầm lên rồi, nói rằng Trương Tử Lỵ chia tay với cậu ta là vì cảm thấy rằng Lục Khê Kiều giống như một đứa trẻ chưa phát triển.

"Không đến nỗi đi, tôi nhìn cậu ấy trông cũng không tệ lắm."

"Ha, chính bạn gái mình nói còn có thể giả đi, Trương Tử Lỵ còn nói rằng sau khi ở với cô ta, cậu ta hành động như một kẻ bất tài. Trương Tử Lỵ cảm thấy rằng cậu ta là gay, nhưng vẫn còn có những nữ sinh khác vẫn yêu thích tới, lần này đều tức giận.... "Lục Khê Kiều không chịu nổi nữa, cậu mở cửa phòng ngủ, nhịn không được tức giận, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, bốn người nhìn cậu lễ phép gật đầu, nói: "Thực xin lỗi, bạn của tôi đã xảy ra chuyện ở trường, tôi phải về gấp.” Sau đó cậu nghĩ mình đã bình tĩnh bước tới cửa, mang giày rồi bước ra ngoài.

Nhưng cậu không để ý đến ánh mắt của con sói đang chuẩn bị rình mồi phía sau cậu.

------------------------------------------------------------------------

6/5/22