Chương 1: Học trưởng

" Tôi không cần em nữa."

----

Lục Khê Kiều mở to hai mắt, tựa hồ không thể nào hiểu được người trước mắt đang nói cái gì, mà người trước mắt không có cho hắn ánh mắt dư thừa, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn trố mắt, sau đó quay người hướng thang máy chuyên dụng đi đến.

"Buổi chiều hãy liên hệ với Lý tổng, hẹn gặp tại Hoa Sơn."

"Vâng, Hứa tổng..."

Cuộc trò chuyện dần đi xa, Lục Khê Kiều vẫn đứng đó, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trợ lý bên cạnh thận trọng bước tới, "Anh Lục, hai giờ chiều chúng ta có buổi phỏng vấn với tạp chí Thời trang, chúng ta phải lên đường." Lại nhìn thấy nam nhân trước mắt tựa hồ vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mơ, như không thể tin tưởng xông về thang máy, lại tại cửa thang máy bị ngăn lại.

"Xin lỗi, đây là thang máy dành cho giám đốc . Mời ngài sử dụng thang máy ở sảnh khu A."

Cậu đã từng bị người kia cưỡng ép lôi, kéo, ôm dùng qua vô số lần, bị người kia cưỡng bức dụ dỗ không tình nguyện dùng qua nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay cậu lại bị cản lại.

Đã 5 năm trôi qua, 5 năm qua đêm nào cậu cũng mơ về việc làm sao để rời xa người đàn ông này, cũng nháo, cũng giãy dụa, bệnh viện cũng đi hai lần.. Nhưng khi từ trong phòng bệnh tỉnh lại liền thấy người kia ngồi ở phía trước cửa sổ, chăm chú nhìn mình, nói cái gì nếu không có sự cho phép của hắn, nơi nào cũng đều không cho đi, cõi âm cũng giống vậy. Điều này cho thấy rõ rằng sự sống và cái chết thực sự không thể kiểm soát được bởi bản thân mình, như thể niềm vui và nỗi buồn không bao giờ là của bản thân.

Muốn chờ hắn chơi chán, liền có thể thả chính mình, ảo tưởng qua vô số lần từ trong miệng hắn nói ra một đao cắt đứt là bộ dạng gì, lại chưa từng nghĩ tới lại là như vậy, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để chấm dứt mối quan hệ không tốt đẹp này.

Lục Khê Kiều ngây ngốc đứng một hồi, sau khi định thần lại, thấy tiểu trợ lý đang lo lắng nhìn mình liền cười nhẹ, cả một tầng mây cũng không còn. Cuộc phỏng vấn này vốn là do người đó đưa ra, còn có thể lưu lại sao?

"Gọi tài xế, quay lại Nam "

Trương Cầm Cầm còn muốn nói thêm nhưng khi thấy Lục Khê Kiều đi về phía cổng, cô vội vàng chạy theo đeo kính râm và khẩu trang cho , lúc này trên phố cũng có người ra vào,nếu như bị người nhận ra có thể vô cùng ...

5 năm trước.

Trong mùa nhập học tháng 9, học trên phụ trách đăng ký tân sinh viên của khoa điện khí mỉm cười nhìn nam tử tuấn tú trước mặt, "Là Lục Khê Kiều à? Đây là thẻ sinh viên của cậu, thẻ cơm cùng thẻ học sinh là hai hợp một, nhớ tới thu cẩn thận, thư viện cần thiết hai ngày sau mới có thể quẹt thẻ tiến vào, trong thẻ nạp 50 tệ kích hoạt là có thể sử dụng, ký túc xá là tòa số 7, bằng thẻ học sinh hướng ký túc xá nhờ a di lấy chìa khóa. Hành lý của cậu có nhiều không ? Tòa số 7 có chút xa, nhiều nói có thể để cho bọn họ đưa cậu một chút." Học tỷ dùng bút đâm đâm bên người nam sinh.

“A, nhiệm vụ của chúng ta là phải giúp đỡ tiểu học đệ.” Chàng trai có khuôn mặt tròn trịa và hơi mũm mĩm đứng dậy.

“Không cần.” Một giọng nói rõ ràng.

Nhìn tiền bối mặt tròn xoe, Lục Khê Kiều kinh ngạc nhìn hắn, cười xin lỗi rồi chỉ vào túi máy tính đang mang.

"Cám ơn đàn anh trợ giúp , em không có hành lý gì, chỉ có cái túi này, em có thể một mình đi dạo."

Đại học A là một trường đại học nổi tiếng ở Châu, nghe nói năm nay là năm kỷ niệm 100 năm thành lập, nên cách đây không lâu đã cải tạo một số con đường. Ngày nay, những cây hoa quế bên đường đều nở, mùi thơm nức mũi, lại có chút nồng nặc. Trên đại lộ, có rất nhiều tân sinh viên đang kéo hành lý của họ, trên mặt là niềm vui không giấu giếm, người nhà của họ cũng vui mừng không kém họ.

Có lẽ là cậu dáng dấp như vậy quá không giống là vừa nhập học tân sinh , bất quá đi hơn 10 phút đồng hồ liền có 2 người tới hỏi đường, mới vừa nhập học liền rời đi trong mắt người khác kinh ngạc hỏi thăm.

Bị quấy rầy càng lúc nhiều hơn, nghĩ rằng tầng dưới của ký túc xá hẳn là đông đúc những sinh viên năm nhất đăng ký, khẽ cau mày, nhìn thấy một vệt không dấu bên cạnh, liền quay đầu đi vào.

Đại học A xung quanh hầu như là núi nhỏ, con đường này tựa hồ là từ bên trong ngọn núi nhỏ tích đi ra, cong cong liên miên không nhìn thấy phần cuối, lưỡng bên cạnh cây giống loại đa dạng, không ngừng có cỏ nhỏ từ cục đá mặt đường bên trong ló đầu ra đến, kia cỗ nồng nặc mùi hoa quế cũng rốt cục chậm rãi tản đi , ngược lại thay thế chính là không khí chính là ướŧ áŧ mùi vị.

Lúc này Lục Khê Kiều mới cảm thấy thoải mái một chút, trái tim căng thẳng của cậu mới từ từ thả lỏng. Rồi từ từ đi tới, đặt ba lô lên bàn chậm rãi ngồi xuống.

Mặc dù Sở Châu vẫn còn nóng và ẩm ướt vào tháng 9, ít mưa hơn và chủ yếu là những ngày nắng. Ngồi ở đây, hàng cây rợp bóng che khuất ánh nắng độc trên đầu, ánh sáng hơi mờ nhưng không ảnh hưởng đến việc đọc sách. Không khí ẩm ướt, oi bức, Lục Kiều đưa tay sờ sờ cánh tay, hơi dính. Nó rất khác so với nhà cách đó 2000 km.

Cậu lúc này mới xác nhận rằng mình đã thực sự rời khỏi thị trấn nhỏ bé và môi trường ngột ngạt đó. Cậu từ từ thở phào nhẹ nhõm, và thấy không có ai khác xuất hiện sau khi ngồi một lúc lâu, cậu mở cặp lấy ra một cây kèn harmonica nhẹ nhàng thổi lên

" Nghe hương nhận thức nữ nhân."

Âm thanh đột nhiên xuất kéo theo bản nhạc du dương kết thúc đột ngột. Nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Lục Khê Kiều cảm thấy bực mình, lại như này thả lỏng .

Hứa Nghị thích thú nhìn thiếu niên trước mặt không khỏi sững sờ khi anh dừng lại giọng nói, sau đó bắt đầu nói rồi nhìn chính mình, ánh mắt bình tĩnh nhưng có chút cảnh giác.

Anh cười nói: "Tiểu học đệ, sinh viên năm nhất nên về ký túc xá làm quen với môi trường, hoặc đi thư viện xem thư viện cũ rồi chụp ảnh gửi cho bạn bè mình . Sao cậu lại đến đây một mình.? "

Thấy đối diện người không đáp, lại chỉ vào cuốn sách trong tay, cười nói: "Không phải là muốn quấy rầy, tôi ngồi ở đằng kia đọc cuốn sách nghe cậu chơi "Por Una Cabeza" cả chục lần, liền không thổi xong, chỉ lăn qua lộn lại thổi điệu Tănggô, thực sự không thể xem được, đó là lý do tại sao tôi đến đây. "

Hứa Nghị thấy nam sinh trước mặt mím môi, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ biết phần này, vậy… làm sao anh biết tôi là sinh viên năm nhất?” Tuy rằng giấu rất kỹ, thế nhưng đáy mắt giấu kia mạt giận dữ và xấu hổ vẫn là bị anh bắt được.

Thật sự thú vị.

"Vì ít người nên mấy ngày nay đến đây."

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của người trước mặt, Hứa Nghị kiên định lắc lắc cuốn sách trong tay nói: “Tốt hơn hết nên nhanh chóng trở về phòng ngủ, trời sắp tối rồi.” Sau đó xoay người rời đi.

Vốn là cho là đi không bao xa, không nghĩ tới cái kia tiểu đạo vượt qua nửa cái vườn trường, chờ Lục Khê Kiều dùng hướng dẫn trở lại tòa số 7, đã là 7 giờ, dưới lầu không có tân sinh đăng ký , cậu rất khoái đổi được 701chìa khóa cùng nước nóng thẻ, lên lầu cùng bạn cùng phòng tự giới thiệu mình một phen liền đi xuống lầu siêu thị mua giường bị cùng bốn cái bao, thiên tân vạn khổ kháng lên trên lầu.

Trên người dính vô cùng không thoải mái, liền đi tắm sau đó xem tới điện thoại di động nhắc nhở có một tin

"Lục Khánh Quốc: Đã tới chưa "

Cậu trả lời lại , trong ký túc xá.

"Lục Khánh Quốc: Được rồi, mẹ ngươi nói mỗi tháng cho ngươi 1500 tiền tiêu vặt."

im lặng, xóa dòng chữ "tối mai khai giảng đại học" đang gõ trong hộp chat, sau khi quay lại liền lật người nằm trên giường.

"One Step Away (tiếng Tây Ban Nha: Por una Cabeza) là một bài hát Tănggô nổi tiếng của Tây Ban Nha," Por Una Cabeza "dành cho violin ..."

Cậu mở ra baidu bách khoa nhìn giải thích, đeo tai nghe và nghe cách phát âm tiếng Tây Ban Nha, và lặp đi lặp lại vài lần, nhưng cậu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nghĩ đến người đọc được những âm thanh này buổi chiều chắc hẳn là người của ban ngoại ngữ đi? Nghĩ vậy, mở APP video download ( nghe hương nhận thức nữ nhân ) nghiêm túc nhìn.

Xem xong cũng đã 12 giờ, cậu nhớ ra mình chưa ăn tối, sau khi nhận ra bụng cậu bắt đầu hơi đau, tất cả đều là trách người đó, cậu nghĩ.

-----------------------------------------------------------------------

6/5/22

Hiện tại mình đang ôn thi THPTQG nên mình chỉ có để edit được 2- 3 chương 1 ngày. Mình sẽ cố gắng làm xong nhanh nhất có thế 🥰🥰🥰