Chương 4

Viên thịt màu hồng rất giỏi trốn thoát tìm đường sống, trong khi con quạ đập cánh điên cuồng để thoát khỏi sự tấn công của bàn tay bị đứt lìa, nó đã nhanh chóng bò vào bãi cỏ và ép cơ thể mũm mĩm của mình dưới một tảng đá.

Bàn tay bị đứt lìa bóp nát con quạ thành thịt băm, da thịt trên lòng bàn tay xoắn lại thành một vòng xoáy màu đen, nuốt chửng thịt quạ một cách sạch sẽ.

Cuộc gϊếŧ chóc dừng lại, mùi máu tươi càng nồng hơn.

Năm ngón tay của bàn tay bị đứt lìa di chuyển tìm kiếm ở gần đó, móng tay gõ xuống đất phát ra tiếng lách cách, vòng xoáy trong lòng bàn tay xuất hiện ở mu bàn tay, tựa như một con mắt nhìn xung quanh tìm kiếm viên thịt màu hồng.

Bàn tay bị đứt lìa tìm kiếm hồi lâu, cũng không phát hiện được gì. Nó đứng thẳng, vòng xoáy từ mu bàn tay quay trở lại lòng bàn tay, giống như một con mắt đen, thâm trầm dò xét.

Đột nhiên, nó nhìn thấy một tảng đá, bên trên tảng đá còn đọng lại khí tức quen thuộc. Vòng xoáy trong lòng bàn tay nó như con mắt khẽ híp lại, năm ngón tay sắc bén nhanh chóng bò tới.

Mùi hôi thối đột nhiên đến gần, trực giác về cái chết sắp xảy ra khiến viên thịt màu hồng run lên.

Ken két, ken két! đây là tiếng móng tay cứng cào vào đá, sự rung chuyển của sóng âm khiến viên thịt màu hồng đột nhiên cứng đờ. Sau đó nó cảm giác như hòn đá bị đẩy ra xa, một luồng gió lạnh thổi vào.

Thân thể cứng đờ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, viên thịt hồng nhạt chợt cảm thấy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một chiếc xúc tu mềm mại như mãng xà xoắn lấy bàn tay bị đứt lìa màu đen, nhanh chóng kéo nó trở lại vực sâu. Hóa ra không có sinh vật sống nào được phép rời khỏi nơi tối tăm đó.

Bàn tay bị đứt lìa giãy giụa dữ dội, móng tay sắc nhọn cào vào tường đá, cắm vào đá phát ra tiếng “rào rào” vang dội. Lúc này càng có nhiều xúc tu từ vực sâu bò lên, từng lớp từng lớp một siết chặt bàn tay bị đứt lìa.

Bàn tay bị đứt lìa rơi xuống hồ nước đen, bị vòng xoáy trong vực sâu nuốt chửng, hóa thành nhiều bọt màu xám. Xung quanh trở lại sự im lặng chết chóc, mùi hôi thối và máu tanh lan tràn trong không khí.

Trên vách đá, một đống lông vũ màu đen ướt đẫm ngâm trong vũng máu đỏ sẫm, báo hiệu một cuộc gϊếŧ chóc vừa kết thúc.

Không biết qua bao lâu, viên thịt hồng run rẩy, bò ra từ dưới tảng đá, men theo mùi máu tươi, cẩn thận bò tới bên cạnh vũng máu.

Tim của con quạ đen đã ngừng đập, con ngươi đỏ của nó càng đỏ hơn vì bị nhuốm máu.

Viên thịt màu hồng khẽ run lên, dùng từng tế bào trong cơ thể ngửi thấy mùi máu tanh, bỗng nhiên nó có một ham muốn rất mãnh liệt. Nó bò vào vũng máu, tựa như một miếng bọt biển hút lấy máu quạ như, cơ thể mềm mại bao bọc lấy nhãn cầu đỏ tươi kia, nạp vào cơ thể.

Nhãn cầu tan rã, hòa tan thành dịch nhầy, bị viên thịt màu hồng hấp thụ, thân thể cỡ đậu nành của nó lúc này đã trở thành cỡ hạt đậu tằm. Da nó ngứa ngáy một lúc, thịt mềm bắt đầu run rẩy, ngay sau đó, bề mặt mịn màng bóng loáng của viên thịt màu hồng thế mà mọc ra một con mắt trong veo, long lanh sáng ngời.

Con mắt này chuyển động nhịp nhàng, nhìn vào bầu trời xoáy nước dày đặc, nhìn vào khu rừng chìm trong sương mù đen, nhìn vào vực sâu tràn ngập ý nghĩ xấu xa…

Hóa ra, đây là thế giới đã sinh ra nó.

Hóa ra từ ngu dốt đến hiểu biết, chỉ cần một con mắt...

Viên thịt màu hồng vừa mới mọc ra đôi mắt, nó tò mò quan sát thế giới này.

Không trung là cái gì, nó không biết. Trái đất là cái gì, nó cũng không biết. Rừng núi là cái gì, vực sâu là cái gì, tất cả nó đều không biết. Những lốc xoáy vực sâu dày đặc trong không trung là cái gì, nó càng không biết.

Nó chỉ biết đây là nơi nó ra đời, cũng là nơi nó tồn tại.

Mỗi tế bào trên người nó đều đang hút lấy máu quạ đen còn sót lại. Từ lúc nào không hay, vũng máu hoàn toàn biến mất, làm lộ ra mảnh đất đen như mực.