Chương 3

Bên dưới bức tường đá, những sinh vật sống vùng vẫy trong vực sâu giờ đây đã trở thành chất dinh dưỡng cho dịch nhầy đen.

Dịch lỏng trào lên, phát ra tiếng ùng ục, lọt vào tai nghe rất nhớp nháp. Mùi máu thay thế mùi hôi thối của xác chết đang thối rữa, càng khiến người ta buồn nôn hơn.

Viên thịt màu hồng bất động kẹt trong khe nứt của đá, nó căng thẳng đến mức không dám phát ra tiếng kêu yếu ớt. Phía dưới cách nó không xa, cái kén tằm hình người màu đen lặng lẽ treo lên, một lúc sau, cái kén tằm teo lại vì bị hút cạn máu thịt.

Những sợi tơ màu đen quấn quanh cái kén chậm rãi nhúc nhích, rút

ra rồi bò trở lại vực sâu. Một bộ xương người trắng hếu xuất hiện, từ trên tường đá rơi xuống, đập xuống mặt hồ đen bên dưới, vỡ vụn thành từng mảnh.

Lại thêm một lát sau, những mảnh xương rời rạc này cũng bị dịch nhầy màu đen nuốt chửng.

Sự rung động do tiếng ăn “cơm” gây ra đã ngừng lại, viên thịt màu hồng uốn cong cơ thể mềm mại của nó tiếp tục leo lên. Nó có thể cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng. Nó phải đi đến một nơi sáng sủa hơn.

Nhưng nó không phát hiện ra rằng dịch nhầy màu đen được hình thành bởi những ý nghĩ xấu xa điên cuồng vẫn đang theo dõi tung tích của nó, thế giới đen tối này không cho phép xuất hiện sự tồn tại của nó.

Ùng ục ùng ục, một bàn tay xương xẩu trắng phếu đột nhiên từ vực sâu chui ra, dịch nhầy màu đen xung quanh lập tức biến thành sợi tơ, quấn quanh bề mặt xương bàn tay, tạo thành cơ bắp cường tráng.

Một lúc sau, một bàn tay bị đứt lìa màu đen chậm rãi trèo lên tường đá, năm ngón tay cắm vào khe nứt của tảng đá như những chiếc đinh thép, làm rơi ra vô số mảnh vỡ đá vụn, phần móng tay sắc nhọn có màu đen tuyền và dính đầy chất độc.

Nhìn từ xa, nó trông hệt như một con nhện đen, di chuyển rất nhanh nhẹn.

Viên thịt màu hồng cuối cùng cũng bò đến lối ra, thân hình mũm mĩm vặn vẹo ra khỏi khe hở, ngã xuống đất, bụng nhỏ phập phồng thở hồng hộc.

Nó không biết thế nào gọi là mệt mỏi, nhưng nó biết, hiện giờ nó không muốn cử động một chút nào.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi từ trên cao xuống, viên thịt màu hồng cảm nhận được nguy hiểm, thân hình nhỏ bé vội vàng ngọa nguậy bò về phía trước.

Nhưng nó vẫn chậm hơn một bước, một vật vừa lạnh vừa cứng ấn chặt nó xuống đất. Nó không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu chít chít, thân thể mềm mại giãy giụa dữ dội.

Hức! tiếng kêu yếu ớt đột nhiên trở nên sắc bén, viên thịt màu hồng bị một loại cảm giác đáng sợ mà nó chưa từng cảm thấy bao giờ đánh trúng!

Nó ngừng vùng vẫy, thân thể liên tục co quắp không kiểm soát.

Nó không biết loại cảm giác này gọi là đau đớn, nó chỉ biết có một vật sắc nhọn đột nhiên đâm vào cơ thể nó.

Quác quác... Một tiếng kêu chói tai vang vọng trên vực sâu hôi hám, một con quạ mắt đỏ tươi dẫm lên một viên thịt màu hồng, dùng sức cắm mạnh chiếc mỏ sắc nhọn của nó xuống.

Viên thịt ngừng vặn vẹo, thân hình trở nên cứng ngắc như đã chết. Con quạ đen mổ thêm vài cái nữa rồi nhả móng vuốt ra, chuẩn bị một phát nuốt chửng viên thịt.

Viên thịt màu hồng run rẩy nhỏ đến mức gần như không thể nhận thấy, trực giác nhạy bén khiến nó nhận ra rằng bản thân sẽ sớm không còn tồn tại.

Nó liều mạng trèo lên, thoát khỏi vực sâu, thoát khỏi bóng tối, thoát khỏi tuyệt vọng như thế, nhưng cuối cùng lại rơi vào một tuyệt vọng khác.

Nó không biết cái gì gọi là đau khổ, nhưng nó đã bị đau khổ nuốt chửng.

Quạ đen há cái mỏ sắc nhọn, nghiêng cổ về phía trước và mổ thật mạnh...

Quác quác! Một tiếng thét chói tai xé nát bầu trời, vài chiếc lông vũ màu đen dính máu rơi tứ tung.

Con quạ đang chuẩn bị “dùng bữa” thì bị một bàn tay bị đứt lìa đen bất ngờ xuất hiện. Móng tay sắc nhọn xuyên qua cơ thể quạ đen, những ngón tay như thép bẻ gãy cánh và cổ của nó. Một quả tim đẫm máu vẫn còn đang đập nhảy ra khỏi l*иg ngực đã bị nứt toạc rồi rơi xuống đất, sau đó một con mắt đỏ tươi từ hốc mắt rơi ra, lăn vào vũng máu..