Chương 5

Viên thịt màu hồng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn bầu trời dày đặc lốc xoáy màu đen. Đôi mắt to ngập nước tràn đầy tò mò.

Lại có rất nhiều lốc xoáy màu đen bay tới phía trên vực sâu rồi phun ra rất nhiều quái vật sống có hình thù kỳ quái. Phía dưới vực sâu truyền đến tiếng nước xôn xao, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào rống phẫn nộ, tiếng rêи ɾỉ tuyệt vọng.

Một lát sau, tiếng ăn cơm “chít chít” truyền ra từ vực sâu, khiến người nghe rợn tóc gáy.

Viên cầu màu hồng cũng sợ hãi mà run lên, vội vàng trốn trong bụi cỏ cách đó không xa. Nó biết rằng những thực vật mọc rậm rạp này có thể che giấu cơ thể của nó.

Viên thịt màu hồng mới chui vào bụi cỏ, đang định lách mình xuống dưới cục đá, bỗng nhiên nó nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn trái tim quạ đen bên cạnh vách núi.

Trái tim từ màu đỏ tươi chuyển sang thành màu nâu xám hủ bại, tản ra một mùi hôi thối khó ngửi.

Viên thịt màu hồng không biết gọi là đói khát, nhưng nó có thể cảm giác được, thân thể nó luôn ngứa ngáy. Loại ngứa này thâm nhập vào mỗi tế bào, khiến nó nôn nóng khó chịu và gần như muốn phát điên.

Viên thịt thật sự không thể ngăn chặn loại ngứa ngáy này, nó dường như cảm nhận được bản thân đang bị những dịch nhầy màu đen đó đồng hóa, đánh mất toàn bộ ý thức và hoàn toàn biến thành một trong vô số lốc xoáy trên cao kia. Lốc xoáy chỉ có hỗn loạn, điên cuồng và ác niệm.

Ngứa…

Ngứa quá…

Cơ thể nửa trong suốt của viên thịt màu hồng run rẩy, phát ra tiếng kêu khe khẽ. Nó cần cắn nuốt một ít đồ vật để giảm bớt loại thống khổ vô tận này.

Không biết đã trải qua trong bao lâu, thân thể nó vặn vẹo thay đổi phương hướng bò đến bên cạnh vực sâu rồi dùng cái bụng mềm mại của mình bao bọc lấy trái tim kia.

Cơn ngứa bỗng dịu đi, mỗi một tế bào đều phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

“Chít chít, chít chít…”

Tiếng kêu lần này không còn sự sợ hãi nữa mà tràn ngập hân hoan vui mừng.

Nhưng mà niềm vui luôn ngắn ngủi. Dường như dịch nhầy màu đen dưới vực sâu nghe thấy tiếng kêu của viên thịt màu hồng, chúng hóa thành xúc tu màu đen bò dọc theo vách đá lao lên.

“Chít!”

Viên thịt màu hồng hoảng sợ kêu to, lập tức bò về phía bụi cỏ. Nhưng thân thể nó chưa tiêu hóa hết trái tim, người nó căng phồng nặng nề, cản trở tốc độ bò của nó một cách trầm trọng.

Nó lăn hai vòng thì thấy hơi choáng váng, đôi mắt to trợn tròn nhìn chằm chằm những xúc tu màu đen đó.

Khát vọng được ăn và cảm giác sợ hãi tử vong đan xen trong lòng. Nó thử bò về phía trước nhưng chỉ di chuyển được một chút.

Cuối cùng, trước khi tử vong sắp đến gần, viên thịt màu hồng đành phun trái tim kia ra, uốn cong người bò nhanh về phía bụi cỏ.

Xúc tu màu đen quấy lấy trái tim rồi cắn nuốt, một đám lốc xoáy đen móc ra từ bề ngoài xúc tu, trông như những con mắt tối đen kiểm tra xung quanh tìm bóng dáng viên thịt màu hồng.

Chúng nó bay về phía bụi cỏ, để lại trên mặt đất từng vết ướt màu đen. Những vết nước này chứa chất độc có độc tính cao, khiến bùn đất bên dưới toát ra mùi hôi thối và khói nhẹ và khiến đám cỏ dại run rẩy, nhanh chóng hư thối.

Viên thịt màu hồng trốn phía sau đám cỏ dại trợn to mắt hoảng sợ.

Nó phải chạy trốn nhanh! Nếu không sẽ chết!

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đang đến gần thúc đẩy viên thịt màu hồng nhanh chóng rời khỏi bụi bỏ, bò nhanh về phía khu rừng có sương đen lượn lờ.

“Tích tích…Tác tác…chi chít…”

Phía sau vang lên tiếng mấp máy của xúc tu màu đen. Chúng nó đang đến gần, một mùi hôi thối khó chịu phát ra từ bọn chúng khiến không khí cực kỳ nhớp nháp.

Viên thịt màu hồng sợ tới mức run bần bật, tốc độ chạy trốn không ngừng nhanh hơn. Đột nhiên một cái xúc tu đυ.ng tới mông nó, ẩm ướt lạnh lẽo và còn chứa độc tố mạnh.

May mắn là viên thịt màu hồng ra đời từ vực sâu khiến nó không sợ độc tố.