Chương 2

Lối ra bầu trời xám xịt, trên bầu trời cũng có rất nhiều vòng xoáy, dày đặc hơn, có lẽ bầu trời còn đáng sợ hơn vực sâu nhiều.

Nhưng viên thịt màu hồng không nhìn thấy được, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được phía trên sáng rực.

Một vòng xoáy lao tới, quấn lấy viên thịt màu hồng, lực kéo khủng khϊếp cố gắng kéo viên thịt trở lại vực sâu. Ở đó, ý niệm yếu ớt vừa mới ra đời này sẽ bị vặn thành từng mảnh, trở về hư vô.

Viên thịt nhanh chóng nhét cơ thể mềm mại của mình vào khoảng trống trên bức tường đá.

Vòng xoáy tiếp tục quay, giải phóng lực hút, nhưng khe hở hẹp đã dính chắc vào viên thịt.

Vòng xoáy càng lúc càng lớn, hình thành lực hút càng mạnh. Nó cảm nhận được sự tồn tại của viên thịt màu hồng. Nó là tà ác, là du͙© vọиɠ và gϊếŧ chóc. Nó không cho phép một thứ thuần khiết như vậy sinh ra bên trong mình.

Viên thịt này có ý thức rõ ràng, không hề điên cuồng chút nào, không hợp với mùi hôi thối xung quanh.

Phải tiêu diệt nó! Đây là sự nhất trí của mọi ý nghĩ xấu xa trong vực sâu.

Càng ngày càng có nhiều vòng xoáy tụ tập lại, phát ra tiếng rì rầm, muốn nuốt chửng sinh mệnh yếu đuối này.

“Chít chít”! Viên thịt màu hồng phát ra âm thanh yếu ớt, nó vặn vẹo thân thể mềm mại, lợi dụng lực ma sát của những khe hở trên tường đá để bò lên trên.

Theo bản năng, nó biết rằng lối ra ở phía trên.

Những vòng xoáy cuồn cuộn, rêи ɾỉ và hôi hám trong vực sâu ngày càng rời xa nó.

Đột nhiên, những vòng xoáy dày đặc trên bầu trời giống như những cái miệng há to, phun ra những “thứ” bẩn thỉu xuống vực sâu. Những thứ đó rơi vào dòng dịch nhầy, phát ra âm thanh bắn tung tóe, gây ra những gợn sóng hình vòng tròn.

Những gợn sóng rung động này truyền qua khe hở trên tường đá, bị viên thịt màu hồng cảm nhận được. Nó nhanh chóng dừng mọi chuyển động, hồi hộp chờ đợi.

Tiếng gầm chói tai vang vọng trong vực sâu, cánh cửa địa ngục dường như đã mở ra vào lúc này.

Những thứ từ trên trời rơi xuống vực sâu thực chất là những sinh vật sống, có giống như dã thú, có giống như con người, có giống như quỷ quái, nhưng chúng là gì thì không thể nói được.

Dịch nhầy màu đen trong vực sâu bao bọc lấy bọn chúng, chất độc mạnh trong dịch nhầy ăn mòn da và hòa tan nội tạng của chúng. Chúng điên cuồng gãi, cố gắng bóc những dịch nhầy đốc đó ra, đồng thời cũng vùng vẫy trong đau đớn, giơ đôi tay tuyệt vọng lên trời.

Đột nhiên, một sinh vật hình người được bọc trong dịch nhầy màu đen bơi về phía bức tường đá nơi có viên thịt màu hồng. Nó thọc tay vào các vết nứt trên đá, ý đồ muốn cố gắng trèo lên.

A a a... Trong miệng nó phát ra âm thanh như thế, vừa sắc bén vừa điên cuồng, xé toạc không khí hôi hám.

Viên thịt màu hồng không nghe thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được sự rung động trong các vết nứt trên đá. Thân hình mũm mĩm của nó bắt đầu trượt xuống, sắp bị dịch nhầy đen nuốt chửng.

Chít, chít! Viên thịt màu hồng lo lắng khẽ kêu, nhún nhún cơ thể và tăng tốc độ bò.

Sinh vật hình người đó cũng đang bò lên, động tác di chuyển nhanh nhẹn như vượn. Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến nó tạm thời quên đi cơn đau dữ dội do cơ thể bị ăn mòn, dịch nhầy màu đen bám trên người nó kéo dài thành từng sợi và nhỏ giọt xuống từng giọt một.

Nếu để ý kỹ, bạn sẽ phát hiện những dịch nhầy này còn “sống”. Chúng vặn vẹo như rắn, rút

ra tơ nhện mỏng, bám chặt vào tường đá, đầu còn lại của tơ nhện xuyên vào vật thể sống hình người và quấn lấy xung quanh bộ xương của nó.

Rất nhanh, sinh vật hình người không thể bò được nữa, những sợi tơ đen dày đặc bao bọc lấy nó, tạo thành một cái kén khổng lồ, dính chặt vào vách đá. Những sợi tơ mỏng nhẹ nhàng ngọ nguậy, lần lượt đâm vào trong cơ thể của sinh vật hình người, chậm rãi hút lấy máu thịt của đối phương.