Chương 28

Bọn họ có vỏ bọc con người, nhưng sâu trong nội tâm họ từ lâu đã…

Không chờ cô gái suy nghĩ thêm, ông già thở dài nói: “Thật ra chúng ta đều đã là quái vật, không cần nói cái gì biến hay không biến.”

Bỗng cô gái siết chặt lấy nắm tay, tiếng xương khớp vang răng rắc.

Ông già liếc nhìn cô ta một cái: “Nếu cho con một cơ hội để con quay về thế giới cũ, con có thể sống như trước kia được không?”

“Người khác đi tới sau lưng vỗ vai con, con có chắc mình sẽ không quay lưng chém rớt đầu người đó không?”

“Khi phát sinh mâu thuẫn với người khác, con lựa chọn giải quyết mâu thuẫn hay giải quyết người gây ra mâu thuẫn?”

“Con có thể yêu đương, kết hôn, sinh con như người thường không?”

“Côn có thể chịu được cảnh chồng con ngủ cạnh bên con mỗi tối không? Con có chắc khi mình nghe tiếng anh ta hít thở, trong lúc mơ màng con sẽ không bóp chết anh ta chứ?”

“Con có thể thật lòng yêu thương con mình không, khi đứa nhỏ chọc giận con con có chắc mình sẽ không nảy sinh ý định gϊếŧ nó chứ?”

Mỗi một câu hỏi của ông già đều như con dao đâm thẳng vào trái tim cô gái.

Cô gái liên tục lắc đầu, không đáp được nửa câu, hai tay cô ta nắm chặt thành đấm rồi buông ra, im lặng che lại bên ngực quặn đau.

Lính già rút lui khỏi tiền tuyến còn mắc chứng PTSD, nên những người từng phút từng giây đấu tranh bên bờ vực sinh tử như bọn họ sao có thể quên được những ký ức khủng bố đó?

Vì sống sót, đến ngủ họ cũng phải mở to một con mắt. Bọn họ không dám tin tưởng bất kỳ ai, càng không muốn tiếp cận lẫn nhau. Lúc gặp phải vấn đề, bọn họ luôn ưu tiên dùng bạo lực để giải quyết. Nhân tính của bọn họ đã thoái hóa từ lâu, tự biến bản thân thành những con dã thú.

Làm sao dã thú có thể dung nhập vào văn minh! Dã thú trước giờ làm gì có thứ gọi là văn minh!

Về nhà, hai chữ tốt đẹp biết dường nào. Nhưng sự trở về của bọn họ có lẽ sẽ là sự bắt đầu của một hồi tai nạn đối với người nhà sống ở thế giới kia.

Cô gái gục đầu xuống, phát ra tiếng khóc khẽ vô lực.

Ông già nhìn lên bầu trời đêm thở dài nói: "Trước giờ ta chưa từng nghĩ sẽ trở về. Đồng hành với con, nhìn con trưởng thành thế này ta đã không còn gì tiếc nuối."

"Sư phụ!" Cô gái nghẹn ngào gọi.

"Không nói nữa, đến giờ rồi." Khuôn mặt ông già hơi nghiêm lại, ông ta nhìn khắp nơi.

Cô gái vội vàng lau nước mắt đứng thẳng người dậy.

"Nhớ kỹ, con nhất định phải chịu đựng tới cùng! Chỉ cần ý chí con kiên định, những tàn hồn đó sẽ không chiếm được thân xác con! Sư phụ sẽ hộ pháp cho con!" Ông già cũng đứng lên móc một thanh Hàn ma xử trong tay ra.

"Tới!"

Sau khi ông ta dùng chất giọng khàn khàn nói lời cảnh báo, sương mù bốn phía bắt đầu cuồn cuộn, rừng cây rậm rạp không biết từ bao giờ đã bị sương mù cắn nuốt bao phủ, trong tầm nhìn một mét vuông phía trước chỉ toàn là bóng tối.

Bọn họ đã không còn chỗ trốn nữa!

Cô gái sợ hãi bất an mà nhìn sương mù dày đặc. Chúng nó đen như mực, sền sệt như chất nhầy, dính nhớp thành từng cục lăn lộn chen nhau chạy về phía bọn họ.

Cảm giác hít thở không thông là cô gái thở gấp liên hồi, mồ hôi lạnh chảy ròng từ thái dương.

Sương mù dày đặc như dòng nước chảy qua lớp bùn đất, lặng yên đè tắt lử trại. Nguồn sáng duy nhất trong đêm đen đã dập tắt, độ ấm chợt giảm xuống, hơi thở ra cũng đông lại thành băng.

Bóng tối giống như một con quái vật khổng lồ chợt xâm chiếm người trong đó! Tiếng thở dốc của của gái giữa không gian tĩnh mịch vang vọng như tiếng trống reo hò.