Chương 9: Cô bé lọ lem và vương tử



Sở Thanh Hòa đột nhiên hoàn hồn, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, cô chợt giật mình, cả người vô thức ngã về phía sau.

Tô Mạc ôm eo cô, khiến khoảng cách giữa hai người trở nên càng gần hơn.

hô hấp cả hai giao triền.

Tô Mạc nhẹ nhàng áp trán của mình vào trán Soqr Thanh Hòa, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?" Cô cụp mắt xuống, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực Tô Mạc, đầu óc hỗn loạn. Khi Tô Mạc nói, một luồng khí nóng phả vào mặt cô, cô cảm thấy mặt mình như đang bốc cháy vậy.

"Túi... Túi xách," Sở Thanh Hòa thì thầm, dựa vào trong ngực Tô Mạc.

Tô Mạc nhìn thấy cô đang xấu hổ, đột nhiên nghĩ muốn trêu chọc cô một chút, một tay giữ chặt eo của cô, còn một tay khác nâng cằm cô lên.

Ngô, thật là gần, thật là gần.

Tô Mạc chỉ cần cúi đầu một chút là có thể hôn cô rồi.

Khoảng cách quá gần khiến cả hai có chút luống cuống.

Trong mắt Sở Thanh Hòa liễm diễm thủy quang lấp lánh, một đôi mắt trực câu mất tâm của Tô Mạc.

Quả táo Adam của Tô Mạc khẽ lăn, lén lút nuốt nước miếng một cái, vành tai càng ngày càng đỏ, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Sở Thanh Hòa lúc lâu, "Vậy để tôi

cầm cho em, được không?"

Cô hơi giãy giụa, ánh mắt Tô Mạc quá mức xâm lược, để cho cô không thể không nhìn đi chỗ khác, "Được... được."

Tô Mạc phát ra một tiếng cười trầm thấp gợi cảm, giúp cô sửa lại băng đô, nhẹ nhàng xoa tóc cô .Vuốt ve đôi má ửng hồng của cô.

Sở Thanh Hòa giống như một con thỏ nhỏ đầy sợ hãi, ánh mắt lơ đãng, mặt lại ngày càng đỏ hơn.

Cô nhanh chóng cởi chiếc túi ra nhìn Tô Mạc đầy mong đợi.

Tô Mạc tươi cười nhận lấy chiếc túi từ tay cô, khoác lên người.

Hình ảnh cao lớn của Tô Mạc đã bị phá hỏng bởi một chiếc túi có in hình hoạt hình. Sở Thanh Hòa nhìn Tô Mạc trước mặt, dây đeo của chiếc túi hơi ngắn so với anh và chiếc túi hoạt hình dán chặt vào bụng Tô Mạc.

Anh có chút lúng túng sờ soạng cái túi, ảo não gãi gãi sau đầu, tựa hồ không biết phải làm sao.

Anh thấy cô cứ nhìn anh chằm chằm, nở một nụ cười tươi rói, "Đi thôi, tiểu công chúa ."

Sở Thanh Hòa cũng đáp lại. Cười thật tươi, kéo Tô Mạc về phía công viên.

Cả hai một đường đi tới đi lui một chút cũng không chơi được bao nhiêu.

Sở Thanh Hòa phải dừng lại để chụp ảnh theo từng chủ đề của công viện, trong khi Tô Mạc ở một bên cưng chiều nhìn cô, kiên nhẫn tìm góc độ chụp hình đẹp, để mặc cho cô chỉ huy, chụp cho cô những bức ảnh đẹp.

Sở Thanh Hòa nhìn ảnh trên điện thoại, bĩu môi không vui, "Ai nha, anh thế nào chụp ảnh em thành một mét rưỡi a, anh phải ngồi xổm xuống để chụp ảnh em trông cao hơn."

Cô vuốt xem từng ảnh một, rồi đưa ra phê bình "Còn một cái nữa, nhìn từ góc độ này không đẹp" "

"Tấm này nữa, em đang nhắm mắt, thật đáng ghét." Vừa nói vừa dùng nắm đấm nhỏ đánh anh ta một cái.

Tô Mạc nhìn cô như vậy, cũng không ngăn được ý cười trong mắt, nghe những lời phàn nàn của cô mà tâm có chút ngọt ngào.

Anh dựa theo Sở Thanh Hòa đem ảnh chụp lại lần nữa.

Hai người đều có giá trị nhan sắc cao, Tô Mạc dưới sự chỉ huy của cô làm việc chăm chỉ không phàn nàn, người đi đường không khỏi quay lại nhìn họ.

Ngay cả những cặp tình nhân đi ngang qua nhìn thấy, cô gái cũng không khỏi phàn nàn với bạn trai: "Nhìn bạn trai người ta kìa, thật có kiên nhẫn, anh lúc nào cũng chỉ biết thúc giục em."

Sở Thanh Hòa hoàn toàn không biết gì về việc này cả, cô đắm chìm trong sự phấn khích trong những bông hoa và cây cỏ nơi đây .

Ngược lại, Tô Mạc nghe được đối thoại của hai người, không khỏi gợi lên một nụ cười mê người.

Cuối cùng, hai người cũng đến với Cuộc phiêu lưu của chiếc xe nhỏ, hàng người xếp hàng không quá dài, hai người xếp hàng khoảng mười lăm phút.

Sở Thanh Hòa có chút hưng phấn khi leo lên chiếc xe nhỏ, dọc theo đường xe chạy cô không thể tránh phải hét lên kinh sợ mỗi khi xe thay đổi phương hướng, vô thức nắm chặt quần áo của Tô Mạc, "Thật kí©h thí©ɧ a."

Tô Mạc nhìn cô như vậy nhịn không được cười khẽ. "Thanh Hòa, nhìn bên này." Anh lấy điện thoại di động ra và thu hình cho cô.

Cô ngơ ngác nhìn anh, nhìn thấy điện thoại di động trong tay anh ta, lập tức mỉm cười mà giơ hai ngón tay làm chữ V. Chẳng mấy chốc, anh chú ý đến khung cảnh xung quanh chiếc xe chở nhỏ.

Tô Mạc một bên thu hình vừa nói gì đó, "Đây là lần đầu tiên anh và em đến công viên giải trí. Bây giờ chúng tôi đang ngồi trên một chiếc xe nhỏ, rất vui vẻ." Tô Mạc quay điện thoại một cái, một tay giơ điện thoại lên, một cái tay khác đem Sở Thanh Hòa ôm vào trong lòng, nói với cô: "Thanh Hòa, nhìn vào máy ảnh."

Cô cũng hào phóng nhìn vào camera, rồi nói: "Đây là lần đầu tiên em đi xe chở nhỏ, thực sự tuyệt vời, em rất thích nó." Nói rồi nháy mắt trước ống kính.

Rất nhanh, xe chở nhỏ đã đi đến chạm cuối cùng, Sở Thanh Hòa xuống xe, còn chưa đã thèm, mỗi bước đi cô đều xoay người lại nhìn, ánh mắt nhớp nháp, tràn đầy mất mát.

Tô Mạc nhìn cô đang vô thức cau mày khuôn mặt ủ rũ, không nhịn được đưa tay lên vuốt tóc cô, "Thanh Hòa, chúng ta lại chơi một lần nữa." Đôi mắt Sở Thanh Hòa lập tức sáng lên. Nhìn Tô Mạc đầy chờ mong, "Thật sao?"

Tô Mạc thất thanh cười, hơi khom người, ngang tầm mắt nhìn cô," Thật sự, em muốn ngồi bao nhiêu lần cũng được."

Sở Thanh Hòa thập phần vui vẻ, nụ cười từ khóe mắt tràn ra, vô thức mà kéo tay anh.

Tô Mạc sửng sốt một chút, sau đó siết chặt tay cô.

Mặc dù là mùa hè, nhưng tay cô lại mát lạnh, bàn tay nhỏ bé mềm mại giống như một khối ngọc thượng hạng mịn màng, Tô Mạc nhịn không được xoa xoa hai cái, trơn bóng non mềm khiến người ta không khỏi giữ chặt lấy trong lòng bàn tay mình.

Sở Thanh Hòa hết lần này đến lần khác kéo Tô Mạc chơi với chiếc xe chở nhỏ, lần nào cô cũng tràn đầy chờ mong và hưng phấn, giống như một đứa trẻ được chơi với món đồ chơi yêu thích mà không nỡ đặt nó xuống.

Khi trời gần trưa, lượng người dần dần tăng lên, Sở Thanh Hòa cuối cùng cũng miễn cưỡng tạm biệt chiếc xe chở nhỏ.

“Đi thôi, chúng ta chơi trò tiếp theo đi.” Thời tiết có chút nóng, Sở Thanh Hòa dùng tay quạt nhẹ.

Tô Mạc kéo cô qua, hai tay mảnh khảnh giơ lên che nắng cho cô, "Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi, đã gần trưa rồi, ăn chút gì đi."

Sở Thanh Hòa cũng cảm thấy cổ họng nghẹn lại khô khan, dọc đường cùng Tô Mạt nói chuyện phiếm, vừa rồi ta quá tham chơi với xe chở nhỏ, hiện tại rảnh rỗi thật là có điểm mệt mỏi.

“Được.”

Hai người tìm một nhà hàng, Sở Thanh Hoà gọi một ly nước trái cây lớn.

Cô cầm lấy nước trái cây, uống một ngụm lớn, không khỏi "chậc chậc." khen ngợi một tiếng.

Hệ thống đột nhiên chua ngoa nói, [Ký chủ mải chơi đến bỏ quên tôi một góc rồi]

Sở Thanh Hoà có chút áy náy, [Xin lỗi, tiểu thống, tôi đây là lần đầu tiên tới công viên giải trí, thật cao hứng]

Cô vô thức vặn vẹo ngón tay.

Hệ thống nhớ tới những gì cô đã trải qua, an ủi [Ký chủ vui vẻ liền tốt.]

[Cám ơn, đúng rồi đột nhiên tìm đến tôi là chuyện gì xảy ra sao? ]

[Tần Nguyên đi tìm Giang Tình, Giang Tình cũng đã nó ra chuyện đã kết hôn]

[Nhanh như vậy?]

Sở Thanh Hoà sửng sốt, vốn tưởng rằng Giang Tình sẽ im lặng, không ngờ Tần Nguyên chỉ trong một ngày đã biết chuyện.

[Ừ, khi ký chủ trở về tôi sẽ nói kỹ càng]

[Ký chủ hôm nay chỉ cần chơi đùa vui vẻ]