Chương 10: Cô bé lọ lem và vương tử



Trong công viên giải trí người đến người đi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trẻ con cười đùa vui vẻ.

Lần đầu tiên Sở Thanh Hòa được đến đây, cô nhớ lại trước đây, một trong những điều ước sinh nhật của cô là đến công viên giải trí. Thật đang tiếc khi đó cô không cách nào thực hiện được.

Xa xa có ông lão bán bóng bay, những quả bóng bay theo gió bay vào trong không trung. Xuyên thấu qua đó, hóa ra bầu trời lại xanh và trong đến thế.

Mọi thứ thật tốt đẹp, khiến người ta không khỏi mê đắm.

Trong cái thế giới này có lẽ chỉ có một mình cô là không chân thật, nếu thời gian có thể dừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy.

Cô nhìn những quả bóng bay lơ lửng trên bầu trời, lắng nghe tiếng cười nói vui vẻ xung quanh, trong một khoảnh khắc cô cảm thấy mình không ở trong đấy, giống như một người ngoài cuộc.

Đột nhiên, trong mắt Sở Thanh Hòa nhìn thấy có một người đang đi về phía cô, đứng ngược hướng ánh sáng càng khiến cho dáng người đó trông vô cùng cao lớn. Trong lòng cô chợt lóe lên một tia kỳ dị, có một cảm giác không thể giải thích được.

Trong mắt cô lúc này chỉ có anh, mọi thanh âm ồn ào bên tai dường như cũng biến mất.

Nó giống như đem một tia nắng rọi vào trong lòng cô, xua đi sự không chân thực trong lòng cô.

Khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ.

Tô Mạc đã âm thầm chú ý đến Sở Thanh Hòa, đã thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào quả bóng bay ở phía xa một lúc lâu, thừa lúc cô không chú ý anh liền chạy đi mua một quả bóng bay.

Tô Mạc kéo một quả bóng bay đến bên cạnh Sở Thanh Hòa, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô rồi dùng những ngón tay thon dài buộc sợi dây lên.

Nhìn Sở Thanh Hòa khuôn mặt ngơ ngác, Tô Mạc xoa xoa mái tóc lộn xộn của cô, “Các bạn nhỏ khác có, người bạn nhỏ của anh cũng phải có.”

Sở Thanh Hòa cảm thấy mặt nóng lên, không biết là do thời tiết hay là thẹn thùng.

Cô ngượng ngùng cúi đầu, dùng mũi chân chạm nhẹ vào mũi chân của Tô Mạc.

Tô Mạc cười khẽ một tiếng, ngồi đối diện Sở Thanh Hòa, ngón tay thon dài chống cằm, nghiêng đầu cười nhìn cô.

Cô có chút hiếu kỳ kéo sợi dây trên tay, nhìn quả bóng bay lắc lư, cảm thấy chơi thật vui.

Anh vươn một tay, ngón trỏ thon dài quấn quanh sợi dây hai vòng, "Làm như vậy người bạn nhỏ cũng sẽ không để bóng bay mất rồi."

Nghe vậy cô theo bản năng mím chặt môi, cáu giận nói: "Em cũng không phải tiểu hài tử."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng cô vẫn không nỡ bỏ quả bóng bay đi, không ngừng chơi đùa với nó.

Tô Mạc thanh âm trầm thấp, phảng phất như đang nhịn cười, "Đúng vậy, em không phải tiểu hài tử."

Trong mắt anh tất cả đều là cô, nhìn cô đầy nhu tình, "Thanh Hòa, anh vừa thấy đằng kia có thợ chụp ảnh, em có muốn đi không?" Nói xong, anh nhướng mày với cô.

Sở Thanh Hoà nháy mắt liền vui mừng, trong lòng không nén được nhảy nhót, "Đi thôi!Đi thôi!"

Cô kích động kéo tay anh vây quanh thợ chụp ảnh, thỉnh thoảng kiễng mũi chân để anh ta chụp ảnh như thế nào.

“Sao lại có nhiều người như vậy?” Sở Thanh Hòa nhìn đội ngũ xếp hàng chờ chụp ảnh trước mặt, không khỏi thấp giọng phàn nàn với Tô Mạc.

Tô Mạc theo sát phía sau cô, dáng người cao ngất của anh che chắn cho cô khỏi bị ánh nắng mặt trời chiếu tới, còn anh thì đổ một thân mồ hôi, nhưng anh vẫn sẵn lòng chống lên một mảnh bóng râm nhỏ cho cô.

Cuối cùng cũng đến đến lượt, Sở Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, trời quá nóng và có quá nhiều người, cô cảm thấy mình có thể ngất đi vì nóng nếu đứng thêm một lúc nữa.

Sau khi cô vui vẻ chụp ảnh xong, liền lập tức kéo anh đến một nơi mát mẻ hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì nắng, làn da trắng noãn càng làm lộ ra sắc đỏ trên mặt, đôi bàn tay trắng nõn non nớt vô thức quạt gió.

Nóng quá, nóng quá, trời đã xế chiều, người nhiều như vậy, mặt trời còn quá chói chang, Sở Thanh Hoà cảm thấy mình sắp bị nướng chín rồi, cả người giống như cà tím bị sương giá vùi dập.

Anh lo lắng nhìn cô, trong tay cầm một chai nước đá để giúp cô hạ nhiệt. Anh thăm dò sờ lên trán cô, phát hiện có chút nóng, tình trạng của cô có chút không ổn, giống như sắp bị say nắng vậy.

Anh nhìn cô như vậy có chút đau lòng nói: "Trở về trước đi, khi nào có cơ hội lại đến chơi, trời quá nóng."

Sở Thanh Hòa quả thực cảm thấy có chút khó chịu, đầu choáng váng, l*иg ngực cũng có chút khó thở, cả người như bước trên mây.

Cô yếu ớt gật đầu.

Thấy vậy, Tô Mạc ôm cô vào lòng, đỡ cô đi ra khỏi công viên.

Tài xế đã sớm đợi sẵn ở ngoài cửa.

Khi lên đến xe cảm nhận được không khí mát lạnh từ điều hòa, cô mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Cô lười biếng dựa vào vai Tô Mạc, có chút buồn ngủ.

Anh nâng vách ngăn trong xe lên, điều chỉnh tư thế ngủ của cô, để cô dựa vào lòng anh thoải mái hơn.

Nhìn cô nằm trong ngực mình dường như đã ngủ say, anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi nhắm mắt lại cùng cô chợp mắt.

Mãi cho đến khi xe dừng lại trước cổng nhà cô cũng không có tỉnh lại, Tô Mạc nhẹ nhàng bế cô lên, lúc đi ngang qua phòng khách thì đυ.ng phải mẹ Sở đang ở nhà.

Mẹ Sở đang ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, nghe thấy tiếng mở cửa, liền nhìn thấy con gái mình bị Tô Mạc ôm vào lòng, mẹ Sở đối với Tô Mạc ôn uyển cười một tiếng, rồi chỉ về phía cầu thang.

Tô Mạc gật đầu một cái, sau đó nhẹ nhàng ôm Sở Thanh Hòa lên lầu.

Dưới sự hướng dẫn của người hầu, Anh tìm được phòng của cô.

Cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn kỹ lưỡng cho cô, kéo rèm rồi điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, anh ngồi ở mép giường ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô một lúc lâu.

Anh cảm thấy cô giống như một người đẹp ngủ trong rừng đang chờ hoàng tử đến hôn lên để đánh thức cô dậy vậy, nhưng là anh lại chậm chạm không chút động tĩnh.

Cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm, nặng nề bước từng bước đi tới cửa, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn, rồi mới cẩn thận đóng cửa lại.

Trong không trung dường như vang lên một tiếng thở dài.

Sau khi Tô Mạc rời đi, Sở Thanh Hòa lập tức mở mắt ra.

[Ký chủ, ngài. . . Ngài không phải là đã ngủ rồi sao?]

Cô chậm rãi đứng dậy, đi đến cửa ban công, mở ra một khe hở nhỏ, qua khe hở nhìn Tô Mạc đang rời đi .

[Lúc anh ấy muốn hôn tôi thì tôi mới tỉnh]

Dường như cảm nhận được điều gì, Tô Mạc đang rời đi liền dừng lại nhìn về phía ban công.

Không có gì, anh cười tự giễu, có lẽ anh quá mức nhạy cảm rồi.

Thế nào có thể đâu.

Sở Thanh Hòa vẫn duy trì động tác vừa rồi, tựa hồ trầm mặc thật lâu, cô thở dài một tiếng, “Ai!” Sau đó đi tới bên giường, ôm đầu gối co rúc lại.

Thấy Sở Thanh Hòa như vậy, hệ thống có chút lo lắng.

[Ký chủ, ngài sao vậy? ]

[Không có gì, tôi chỉ là tự mình cảm thấy có chút khó chịu]

[Ký chủ, không quan trọng, ngài chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ, còn lại những việc khác tùy ý ngài]

[Khó khăn nhất là không có cách nào đáp lại tình cảm của Tô Mạc]

Sở Thanh Hòa đột nhiên nghĩ đến một điều [Liệu có thể đều gặp cùng một người ở những tiểu thế giới khác nhau hay không? Ngươi có nghĩ rằng tôi được như vậy không a?] Sở Thanh Hòa tựa hồ có chút cao hứng khi nói đến điều đó.

Hệ thống có chút ủy khuất nói [Xin lỗi ký chủ, đây là điều mà tôi không các nào giải đáp được cho ngài, không biết trong tương lai sau này sẽ phát sinh cái gì]

[Ha ha, từ nay về sau, cũng chỉ có ngươi cùng tôi bầu bạn]

Sở Thanh Hòa không nhận được câu trả lời mà cô mong muốn.

Có được thì sẽ có mất, đã lựa chọn con đường này thì phải tiếp tục bước đi.

Mới chỉ là thế giới thứ nhất thôi, Không thể giao động, Sở Thanh Hòa a Sở Thanh Hòa, cô phải kiên định, nhớ rằng mục đích cuối cùng của cô là sẽ được trở lại thế giới thực.

Xem ra nhiệm vụ nhất định phải nhanh chóng hoàn thành, nếu không cô sẽ đắm chìm trong đó không cách nào tự kiềm chế được.