Chương 8: Cô bé lọ lem và vương tử



Cái Tin tức nóng này khiến Sở Thanh Hòa nghe xong còn chưa bình tĩnh nổi.

Vở kịch tiến triển thần tốc nha.

"Đột nhiên kết hôn," Sở Thanh Hòa vẫn không thể tin được, giọng cô cao lên vài độ.

"Ân, mới buổi chiều hôm nay thôi." Tô Mạc nhấn mạnh là hôm nay.

Ôi trời, Giang Tình này thật lợi hại a.

Âm thầm làm một đại sự như vậy.

Sở Thanh Hòa nhanh chóng gửi tin nhắn cho Triệu Ngọc, chia sẻ tin tức nóng hổi này.

Triệu Ngọc lập tức sửng sốt, giống như là ông trời đang giúp cô vậy, Tần Nguyên vậy mà cũng không biết, lại chuẩn bị có vở kịch hay để xem rồi.

Sở Thanh Hòa hỏi: "Chú Tô, dì Tô có biết chuyện này không?"

Nói đến đây, sắc mặt Tô Mạc có chút khó coi, "Bọn họ không biết, tôi vẫn luôn tìm người theo dõi anh trai mình, thậm chí tôi còn đi đến Cục dân chính để tìm mối quan hệ để kiểm tra."

"Hai người họ thực sự đã đăng ký."

Sở Thanh Hòa gần như choáng váng trước hành động của bọn họ, lốp dự phòng Tô Ninh này quá đủ tiêu chuẩn rồi, cô không biết phải nói cái gì mới tốt.

"Vậy thì ... Tô Ninh bên kia anh muốn làm gì?" Sở Thanh Hòa có chút do dự.

Tô Mạc cụp mắt xuống, Sở Thanh Hòa không hiểu biểu cảm của anh lúc này là gì, không biết anh đang nghĩ gì.

Sở Thanh Hòa thận trọng liếc nhìn anh ta, sau đó Tô Mạc nói: "Tôi sẽ không quản đến anh ta. Tô gia cũng sẽ không."

Sở Thanh Hòa đang suy nghĩ đây là đang nói cho cô biết không cần cố kỵ cái gì sao.

Cô không thể hiểu nổi Tô Mạc đang nghĩ gì. Không phải nói là anh em họ có một mối quan hệ rất tốt sao?

Tô Mạc dường như đoán được những nghi ngờ trong lòng cô, giải thích, "Tôi từng có mối quan hệ rất tốt với anh trai tôi."

"Khi nào thì nó dần thay đổi đây?" Tô Mạc dường như đang nhớ lại,

"Có lẽ là lúc còn ở cùng một trường trung học cơ sở đi."

“Hồi đó, tôi hai lần liên tiếp đứng đầu lớp. Cha mẹ tôi mừng đến nỗi cha tôi ở nhà ba ngày liền với tôi”.

"Lúc đó tôi rất vui, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng Tô Ninh bắt đầu cạnh tranh với tôi ở trường. Ở nhà, anh ấy cố tình nói xấu những điều tôi đã làm ở trường." Sở Thanh Hòa đột nhiên hiểu rằng Tô Ninh sợ Tô Mạc sẽ vượt qua anh ta.

“Lúc đó tôi cũng không hiểu tại sao,” Tô Mạc cười khổ lắc đầu, “Cho đến lần sau tôi bị bệnh mà bỏ qua kỳ thi, anh ấy lại bắt đầu đối tốt với tôi.”

“Từ đó về sau , tôi biết anh ấy sợ tôi sẽ ưu tú hơn anh ấy, mà tôi không muốn cùng anh ấy tranh cái gì cả, nên đã tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế của mình và chuyển đến trường khác ”

"Vê sau chúng tôi liền hòa hảo như lúc ban đầu. Ai cũng không có nhắc lại chuyện cũ."

Sau khi nói xong, Tô Mạc khẽ thở dài, "Tôi cho đến bây giờ đều không nghĩ sẽ tranh cái gì a. Tôi biết Tô Ninh từ nhỏ rất nỗ lực, cố gắng học cách quản lý Tô thị thật tốt."

"Chỉ là," Tô Mạc liếc nhìn Sở Thanh Hòa và tiếp tục, "Anh ấy đã thay đổi sau khi gặp Giang Tình."

Sở Thanh Hòa nghĩ rằng điều này có lẽ là do hào quang của nữ chính không thể cưỡng lại, Tô Ninh sẵn sàng chờ đợi một cách mê đắm.

Cô ấy an ủi Tô Mạc nói: "Đây có lẽ là do anh trai của anh đã thức tỉnh bộ não si tình của mình."

Đúng vậy, đυ.ng phải Giang Tình thì toàn bộ con người của Tô Ninh giống như không còn biết phán đoán vậy, bây giờ anh ta còn sẵn sàng nuôi vợ con của người khác nữa.

“Đừng nói về anh ấy nữa,” chủ đề thay đổi, “Tôi rất mong đợi được hẹn hò với em vào ngày mai.”

Sở Thanh Hòa đỏ mặt, không biết nên nói gì.

"Hừm," Tô Mạc nhướng mày, "Em có nơi nào muốn đi không?"

Sở Thanh Hoà muốn đi rất nhiều nơi, cô rất ít có cơ hội ra ngoài, sau khi đến thế giới này, cô là không có tâm trạng để đi chơi một mình.

Nơi cô ấy muốn đến nhất chắc là công viên giải trí.

Sở Thanh Hòa lấy điện thoại di động ra để tìm kiếm, thấy rằng có một công viên giải trí trong thành phố này, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Mạc, "Đi công viên giải trí."

Tô Mạc nhìn Sở Thanh Hòa như vậy, bất giác nở nụ cười, "Được rồi."

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Tô Mạc đã đến Sở gia để đón Sở Thanh Hòa.

Khi cô xuống lầu đã nhìn thấy Tô Mạc đang ngồi ở bàn ăn, hai tay chống cằm.

Để phù hợp với trang phục của cô hôm nay, anh đặc biệt mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng có hoa văn hoạt hình trên đó. Không hề cảm thấy trẻ con, mà ngược lại khiến anh trông năng động hơn nhiều.

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào mái tóc cắt ngắn của anh, khiến anh trông càng đẹp trai hơn. Mà anh đang mỉm cười nhìn cô đi xuống cầu thang.

"Rất đẹp!"

Tô Mạc nhìn thấy Sở Thanh Hòa mà hai mắt sáng lên.

Sở Thanh Hòa hôm nay cũng ăn mặc rất đẹp.

Mái tóc dài được buộc cao, mặc một chiếc quần lụa màu trắng, phía trên là áo ngắn lộ tay màu tím.

Không chỉ vậy, cô còn trang điểm rất lấp lánh , những ngôi sao và hạt sequin bên cạnh mắt lấp lánh khiến đôi mắt càng trông tươi tắn, ngây thơ hơn.

Ăn sáng xong ở Sở gia, hai người đi thẳng đến công viên giải trí.

Khi hai người đến công viên giải trí thời gian vẫn còn sớm, mọi người đang xếp hàng chờ công viên mở cửa.

Sở Thanh Hòa liếc nhìn hàng dài vô tận phía trước, dứt khoát kéo Tô Mạc đi mua thẻ VIP.

Mua sớm hưởng thụ sớm, có thể vào công viên sớm hơn cả tiếng đồng hồ đấy.

Đây là lần đầu tiên Sở Thanh Hòa vào một công viên giải trí, búp bê hoạt hình ở khắp mọi nơi, các dãy cửa hàng theo các chủ đề. Mỗi một khu vực khác nhau sẽ có các chủ đề khác nhau.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được Sở Thanh Hoa đang rất hưng phấn, trong khu vui chơi giá trí lúc này mới chỉ có một vài người rải rác, Sở Thanh Hòa dự định đi dạo các cửa hàng trong đây trước.

Cô dùng bàn tay trắng nõn mềm mại kéo vạt áo Tô Mạc, dùng đôi mắt to long lanh như nước nhìn chằm chằm Tô Mạc, chớp chớp mắt, "Tô Mạc, chúng ta đi cửa hàng trước đi?"

Trái tim Tô Mạc sắp tan chảy rồi, nhìn Sở Thanh Hòa làm nũng mà hoàn toàn không có sức kháng cự nào, khóe miệng anh ta điên cuồng giương lên, hai bàn tay mảnh khảnh nắm chặt, anh đặt tay bên miệng, giả vờ ho hai lần. Che đi gò má hơi ửng hồng,

"Được."

Cô vui vẻ kéo Tô Mạc vào một cửa hàng.

Bên trong bày la liệt đủ loại búp bê, có móc khóa, có ba lô.

Sở Thanh Hòa cầm từng con búp bê lên xem, hết ôm lại sờ hai cái, thảo luận với Tô Mạc xem nên mua cái này hay cái kia.

Tô Mạc nhìn cô như vậy, trên mặt luôn giữ tươi cười, "Nếu em thích, chúng ta có thể mua tất cả."

Sở Thanh Hòa lườm Tô Mạc, "Mới không cần, tôi muốn chọn cái đáng yêu nhất."

Tô Mạc lại nghĩ rằng bản thân cô mới là cô bé dễ thương nhất nha.

Tô Mạc xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Được, vậy chúng ta sẽ mua một cái."

Đột nhiên Sở Thanh Hòa nhìn thấy một chiếc băng đô hoạt hình trên kệ hàng ở đằng xa.

Hai mắt sáng ngời, lôi kéo Tô Mạc chạy tới, cố gắng với tới.

"Đôi tai thỏ này thật đáng yêu." Sở Thanh Hòa nghịch chiếc tai thỏ nhỏ, uốn chúng thành nhiều hình dạng khác nhau.

Tô Mạc dựa vào gương, nhìn cô xem hết cái này đến cái kia, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Sở Thanh Hòa tràn đầy năng lượng như vậy, toàn thân trở nên rất sống động.

Đột nhiên cô đặt một chiếc băng đô tai gấu lên đầu Tô Mạc, "Thật đáng yêu."

Tô Mạc nhìn mình trong gương trên khuôn mặt treo nụ cười, nhìn cô đầy cưng chiều, giọng nói trầm thấp từ tính, “Ừ.”

Nói xong, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Sở Thanh Hòa cũng thay đôi tai thỏ trên đầu bằng đôi tai gấu, "Mua cái này đi, hai con gấu này là một đôi." Không biết lời nào khiến Tô Mạc cảm động, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, hai tai đều nhuộm màu đỏ, "Được."

Sở Thanh Hòa cuối cùng đã mua một chiếc băng đô và một chiếc ba lô, cô yêu thích không thôi muốn đeo lên ngay lập tức.

Sở Thanh Hòa gặp chút khó khăn, buổi sáng ra cửa cô mang theo một chiếc túi rồi, bây giờ cô ấy lại thích cái mới không thích cái cũ nữa, nên làm gì đây?

Mang theo hai chiếc túi có phải hay không có chút kỳ quái, nếu không hay là bỏ nó vào trong một chiếc túi mua đồ.

Nhưng cô thích lắm, muốn đeo ngay trên lưng, thật khó lựa chọn a.

Tô Mạc nhìn cô cứ đứng đó, đôi khi cau mày, khi thì giãn ra tự lẩm bẩm một mình.

Anh khom người cúi đầu, chạm chán với cô, cách cô một chóp mũi mới dừng lại.