Sở Thanh Hoà và Lục Hàn Tinh vừa đi vừa ngắm phong cảnh, vốn là nửa tháng hành trình, nhưng hai người đi tới đi lui, cuối cùng kéo dài một tháng mới đến nơi.
Chủ yếu là do Sở Thanh Hoà, thân phận người bình thường đối với nàng quá hạn chế.
Lục Hàn Tinh không cần ăn, buổi tối cũng không cần ngủ, chỉ cần linh lực vận chuyển bình thường, hắn cả người đều tinh thần phấn chấn.
Hơn nữa ban ngày nàng phải đi đường, ban đêm phải nghỉ ngơi, không chỉ vậy, Lục Hàn Tinh còn phải tìm đủ loại đồ ăn cho nàng.
Cuộc hành trình của hai người cứ như vậy mà chậm lại.
Trong tháng này, Lục Hàn Tinh vô vi bất chí chiếu cố Sở Thanh Hoà, Lục Hàn Tinh lo liệu cơ bản nhu yếu phẩm, cơm ăn, nhà ở, đi lại, nàng cái gì cũng không cần để ý.
Khi hai người đến được Hoa Đô, Sở Thanh Hòa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Lục Hàn Tinh chăm sóc nàng rất tốt nhưng dọc đường đi nàng cũng chỉ nhìn thấy sơn thủy nhìn nhiều đều thấy nhàm chán.
Ngồi xe lâu, nàng cảm thấy thắt lưng hơi đau.
Nàng không khỏi xoa xoa vòng eo thon thả của mình.
[Ký chủ, ngài đây chính là ở trong phúc mà không biết hưởng đấy.]
Sở Thanh Hoà không khỏi phàn nàn với hệ thống.
[ Hệ Thống, đây là thế giới tu tiên, ta làm phàm nhân thực sự mệt mỏi. ]
Hệ thống không muốn cùng nàng tiếp tục nói chuyện, giọng điệu âm dương quái khí.
[Ký chủ, chỉ cần ngươi vui vẻ là được.]
Hừ, nàng vất vả quá, đi xe một tháng quả thực rất mệt mỏi.
Hệ thống cảm thấy là do có người chăm sóc Sở Thanh Hoà, khiến nàng sẽ đột nhiên trở nên yểu điệu.
Than ôi, ký chủ tâm tư quá khó đoán.
Hoa Đô đúng như tên gọi, phồn hoa tựa gấm, hoa nở khắp thành, ba trăm sáu mươi ngày đều có hoa tươi.
Cả kinh đô tràn ngập hương hoa, không phải mùi thơm của loại nay loài hoa nào, mà đó là một loại mùi hòa quyện của các loại hương hoa sau mưa nắng sớm, sẽ không khiến người ta cảm thấy mùi thơm này quá nồng nàn, mà như bản thân được hòa vào thiên nhiên sau cơn mưa, nhẹ nhàng thanh thoát, sảng khoái.
Thành chủ của Hoa Đô thành dùng một trận pháp bao phủ toàn bộ tòa thành, nơi đây quanh năm như mùa xuân, mọi loài hoa đều có thể nở rộ tự nhiện ở đây.
Sở Thanh Hoà và Lục Hàn Tinh vừa bước vào Hoa Đô, bọn họ liền cảm thấy tâm thần dễ chịu, linh đài cũng rõ ràng hơn rất nhiều, sự mệt mỏi sau nhiều ngày đi đường dường như đều bị cuốn đi trong chốc lát.
Sở Thanh Hoà phát hiện trên đường mọi người đều cài một bông hoa trên vạt áo, có rất nhiều nữ nhân dùng hoa làm phụ kiện cài tóc trên đầu.
Không chỉ vậy, nàng ngay lập tức bị thu hút bởi những quán hàng ven đường.
Nàng không thể rời mắt khỏi những sạp bán hàng, những ngọn đèn lưu ly tinh xảo, xa xa các tửu lầu có thiết kế tinh tế, trung tâm tòa thành là đài hoa sen kim quang sáng loáng, trên đường người người lui tới mặc đủ loại váy xếp li.
Quá đẹp.
Mỗi gian hàng đều được trang trí tinh xảo, mọi người ở đây đều nở nụ cười hạnh phúc.
Sống động nhưng không ồn ào, thịnh vượng nhưng không xa hoa.
nàng tùy ý nhìn xung quanh, phát hiện người trong thành phần lớn đều là người bình thường, có rất ít tu tiên giả, đa số đều là lính canh tuần tra trong thành.
nàng có chút khó hiểu, người bình thường sống ở những nơi linh khí mỏng manh ở phương Bắc, những nơi có linh khí dồi dào đã bị các giáo phái chiếm trú từ lâu.
Ở những nơi giàu có như Hoa Đô Thành có rất ít tu tiên giả, phần lớn đều là người bình thường hoặc yêu tu. Các đại môn phái cũng không cử ai đến trú đóng.
Sở Thanh Hoà có chút tò mò không biết vị thành chủ này là người như thế nào, người đã khiến một tòa thành như vậy đứng vững bằng chính sức lực của mình.
Nàng quay đầu nhìn Lục Hàn Tinh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, "Hoa Đô Thành là nơi phồn hoa như thế, chủ thành này là người như thế nào?"
Lục Hàn Tinh vừa vào thành liền sớm đã chú ý tới Sở Thanh Hoà đang hận hai mắt không đủ nàng dùng, đôi mắt trong veo đầy phấn khích, nhìn người bán hàng rong trên đường, nhìn người qua lại trên đường...
Khóe miệng hiện lên một nụ cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho Sở Thanh Hoà đi đến quầy bán hàng xa xa, “Chúng ta đi dạo một chút đi, ta sẽ từ từ nói cho nàng.”
Lục Hàn Tinh thực sự rất có hiểu biết về Hoa Đô Thành, một bên bồi Sở Thanh Hoà đi dạo, một bên vì nàng giảng giải lai lịch của Hoa Đô Thành.
"Thành chủ Hoa Ngôn của Hoa Đô Thành là một con kim long, cũng là con rồng duy nhất còn tồn tại. Cho nên nơi này chủ yếu là nơi của các yêu tu." Hai người đi đến một của tiệm trân bảo các, Sở Thanh Hoà không nhịn được cầm lên trâm cài tóc vui vẻ ngắm nghía.
Lục Hàn Tinh nhìn nàng như vậy mà mỉm cười, "Vợ của Hoa Ngôn là một người bình thường đã qua đời trăm năm trước. Để tưởng nhớ bà, Hoa Ngôn đã xây dựng thành phố như ngày hôm nay để tưởng nhớ về bà."
Sở Thanh Hoà có chút kinh ngạc, yêu tu cùng với con người một chỗ. Cần bao nhiêu dũng khí a, cuộc đời của hai người ngay từ đầu đã không theo lẽ thường.
Đôi mắt trong veo như nai con của nàng tràn đầy kinh ngạc, đôi mắt to nhìn thẳng về phía Lục Hàn Tinh, động tác trên tay dừng lại: “Vậy Hoa Ngôn mấy năm nay chắc chắn cô đơn lắm.”
Lục Hàn Tinh nhặt một kim lũy quấn chỉ vàng hình hoa mẫu đơn cài cho Sở Thanh Hoà, "Trang sức ở đây được làm theo sở thích của người thường, cùng với pháp khí của tiên gia bất đồng."
Hắn đứng phía sau Sở Thanh Hoà, nhìn nàng tắm kính: “Cài lên nhìn rất đẹp.”
Sau đó nàng tiếp tục nói: “Hoa Đô Thành hôm nay, có thể là nơi gửi gắm của Hoa Ngôn.”
Sở Thanh Hoà quay mặt về phía Lục Hàn Tinh, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị tút ngắn.
Sở Thanh Hoà nghiêng đầu nhìn Lục Hàn Tinh, lúm đồng tiền hồng hào hiện rõ, đôi mắt sáng như sao lấp lánh ý cười: “ngươi nói đúng.”
Nói xong nàng quay người lại, đứng trước kính sửa sang lại trang phục.
Lục Hàn Tinh cảm thấy khi nàng cười, giống như ngàn hoa đua nở, ánh dương đều bắt đầu sáng rực rỡ.
Chẳng lẽ vì đang ở Hoa Đô thành mà hắn lại luôn ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ.
Lục Hàn Tinh bị nụ cười này mê hoặc hồi lâu, không thể lấy lại tinh thần, hắn cảm thấy gần như choáng váng vì nụ cười đó.
Hắn hơi xoay người, tay trái đặt sau lưng, không khỏi vặn nhẹ ngón trỏ và ngón cái, quả táo hơi lăn, thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Thanh Hoà.
Xem nàng thử cái này, thử cái kia, hắn không giấu nổi nụ cười trên môi.
Sở Thanh Hoà tìm thấy niềm vui thích khi thử trang phục, kính trong cửa hàng quần áo ở Tu Tiên Giới đều được chế tạo đặc biệt nên ngươi không cần tốn công thay, chỉ cần cầm trang phục đứng trước kính và làm động tác là có thể nhìn ra xem trang phục đó khi mặc lên người sẽ như thế nào.
Nàng cảm thấy điều đó quá tiện lợi, có thể thử một bộ trang phục rất nhanh chóng, dễ dàng và nhanh chóng.
Trong vòng chưa đầy mười lăm phút, nàng đã thử xong hàng chục hiệp.
Bộ nào cũng đẹp quá, muốn mua quá.
Váy của Hoa Đô Thành khác với những nơi khác, không phải là phong cách đơn giản trong thế giới tu tiên, thích hợp cho việc tu luyện và đi ra ngoài trải nghiệm.
Váy ở đây về cơ bản là lộng lẫy, không phù hợp để luyện tập chiến đấu hàng ngày.
Nhưng điều ấy đối với nàng là không có chút trở ngại nào.
Nàng được thừa hưởng rất nhiều linh thạch từ sư phụ. Bây giờ nàng chính là một nữ nhân giàu có.
Dù sao về sau cũng không thể mang nó theo được, còn không bằng để nàng mua những bộ váy nhỏ xinh đẹp.
Tiền là để tiêu m.
Lục Hàn Tinh chỉ đứng sau Sở Thanh Hoà một bước, ánh mắt đầy cưng chiều, “Thích thì đều mua đi.”
Sở Thanh Hoà không ngừng gật đầu, ánh mắt quyến luyến không thôi từ trong kính rời đi, Ân, ân, đều thích, đều phải mua."
Ngay sau đó Lục Hàn Tinh đã nhanh chóng thanh toán hóa đơn cho Sở Thanh Hòa.
Sở Thanh Hoà không khỏi hít một ngụm lãnh khí, “Ti—”
Đây là một lượng lớn linh thạch a, nàng cảm thấy có chút đau lòng.
Nếu tự mình tiêu xài, chắc chắn sẽ quấn quýt một chút, rồi cắn răng mua.
Nhưng Lục Hàn Tinh xuất thủ quá nhanh, nàng thậm chí còn không kịp phản ứng.