Chương 22: Sư huynh cao lãnh ôm một cái

Lục Hàn Tinh nhận lấy đồ Sở Thanh Hoà đưa tới, hắn cầm lấy Tất Phương Kính trong tay, liếc nhìn một cái rồi cất đi. Những linh thạch và phù chú còn lại đều đưa cho Vân Dương phân phát cho các đệ tử.

Hắn nhìn Sở Thanh Hoà còn đang cúi đầu, không khỏi cau đôi mày đẹp, trong đôi mắt lãnh đạm của hắn dường như có một chút ưu tư.

Hắn cảm thấy quả cầu lông nhỏ trên đầu Sở Thanh Hoà hình như bị tâm trạng của chủ nhân ảnh hưởng, nằm rũ xuống trên đầu nàng, đang hướng hắn kể lên ủy khuất.

Lục Hàn Tinh muốn an ủi nàng, nhưng vì ở đây còn có đệ tử của Vân Kiếm Tông, nên hắn cũng không nói gì.

Lục Hàn Tinh nắm lấy tay Sở Thanh Hoà, “Chúng ta đi thôi.”

Sở Thanh Hoà ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Đi nơi nào a? Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?

Này, không phải là muốn cùng nhau đến Hoa Đô sao?

Sẽ không phải là hắn muốn đuổi nàng đi ngay lúc này đấy chứ.

Vân Dương cũng không quan tâm đến đô nhận được nữa, vội vàng ngăn cản hai người, thần sắc nôn nóng nói: "Sư huynh muốn đi đâu vậy?"

Lục Hàn Tinh một tay ôm Sở Thanh Hoà, một tay đặt sau lưng, nhìn Vân Dương, "Đây là lịch luyện của các ngươi."

Ý nghĩa là nó không liên quan gì đến ta, nên làm thế nào thì cứ theo thế mà làm.

Vân Dương cảm thấy ánh mắt của Lục Hàn Tinh mặc dù rơi vào trên người mình, nhưng chúng dường như đang muốn xuyên thấu qua hắn ta vậy, "Vâng, sư huynh, đệ tử vâng lệnh." Nói xong, chắp hai tay về phía Lục Hàn Tinh.

Lục Hàn Tinh kéo Sở Thanh Hòa tâm trí vẫn còn trên chín tầng mây rời đi.

Sở Thanh Hoà bối rối.

[Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy, hắn sẽ không đem ta đi vứt bỏ đấy chứ? ]

Hệ thống không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.

[Ký chủ đừng lo lắng, không phát hiện thấy ác ý nào cả. ]

Lục Hàn Tinh nhìn Sở Thanh Hòa vẫn đang đi vào cõi thần tiên, nhịn không được đưa tay lên nhéo mặt nàng một cái.

Khi nhìn thấy nàng, hắn đã muốn được làm như vậy, bây giờ cuối cùng hắn cũng thực hiện được điều đó rồi.

Ừ, cảm xúc thật tốt, thật giống như hắn đã nghĩ.

Lục Hàn Tinh vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ đang làm một chuyện gì đó rất quan trọng.

Trên mặt có cảm giác chai sạn, Sở Thanh Hoà ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to ngây thơ vô tội nhìn kẻ đang làm ác trên mặt mình.

Sở Thanh Hoà tựa hồ có chút khó hiểu, "Đi nơi nào a?"

Lục Hàn Tinh có chút chưa thỏa mãn rút tay lại, nhìn sang nơi khác, ho khan một tiếng, " ngươi không phải là muốn thuê ta sao? Bây giờ ta đưa ngươi về Thành Cẩm Tú.

Đây hẳn là một trong số ít những câu dài nhất mà hắn từng nói.

Hắn vẫn luôn kiệm lời, hoặc lạnh nhạt giao tiếp với người khác bằng ánh mắt.

Hắn dường như đã dùng tất cả kiên nhẫn đối với Sở Thanh Hoà, sợ hù dọa đến nàng, giọng nói khỏi khỏi sẽ ôn hòa hơn.

Vì lý do nào đó, hắn cảm thấy linh hồn của hắn với lình hồn của nàng có sự cộng hưởng .

Nhìn thấy người này, thế giới của hắn dường như có thêm sắc màu.

Trước hắn không bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng giờ đây nơi nàng đứng, hắn cảm thấy khung cảnh nơi đó ngay lập tức bừng sáng.

Nàng ở đâu, thì nơi đó là cảnh sắc trong mắt anh.

Kỳ lạ là trước đây trong thế giới của hắn, chỉ có luyện kiếm, luyện tập tốt một bộ kiếm pháp, nhưng hắn có thể cộng hưởng với kiếm nhưng lại không thể giao tiếp tốt với mọi người, dường như những người đó chỉ là một người qua đường tầm thường trong mắt hắn.

Những gì xảy ra với họ không liên quan gì đến hắn ta.

Nhưng Sở Thanh Hoà thì khác, nàng không vui, bị ủy khuất hắn đều có thể lập tức cảm nhận được tất cả.

Có lẽ chính là do quả cầu lông trên đầu nàng?

Lục Hàn Tinh không khỏi chạm vào nó một chút.

Không có linh khí, nó chỉ là một quả cầu lông thông thường.

Thực sự là kỳ lạ.

Sở Thanh Hoà nhìn Lục Hàn Tinh vẻ mặt nghiêm túc vuốt ve quả cầu lông trên đầu nàng, ánh mắt cũng theo đó ngước lên.

Nàng cảm thấy có lẽ Lục Hàn Tinh là một cái lông nhung khống đi.

Nếu không sau này thay đổi phụ kiện thành đồ có lông nhung đi.

Nàng thận trọng liếc nhìn Lục Hàn Tinh, cẩn thận nói: "Vậy... bây giờ ta là chủ của ngươi, ngươi có phải hay không đều nghe lời ta?"

Lục Hàn Tinh hơi khựng lại, nhìn Sở Thanh Hoà bằng ánh mắt nghiêm túc, hắn nói “Ừ, có cần ta lập lời khế ước không?”

Sở Thanh Hoà nhanh chóng xua tay, không, khế ước này quá hạn chế đối với người tu hành, nếu không cẩn thận sẽ sinh ra tâm ma.

“Không... không cần,” Sở Thanh Hoà lấy ra một tấm phù chú trống không, “Anh viết ra và hứa, thế là đủ.”

Lục Hàn Tinh là người có tiếng tăm trong giới tu chân, hắn cũng không thể làm ra cái chuyện như phá vỡ lời hứa của mình.

Nàng có mảnh giấy này coi như được đảm bảo.

Vạn nhất có chuyện gì, nàng liền đến Vân Kiếm Tông để tìm hắn, đòi chịu trách nhiệm.

Suy nghĩ một chút như cậy, nàng thấy nàng thực sự là thông minh.

Hệ thống không dám đả kích Sở Thanh Hoà, chỉ có thể ở trong nội tâm phàn nàn, ngài, một người bình thường, có thể đi tới Vân Kiếm Tông, chính là kỳ tích đó.

Lục Hàn Tinh lấy lá giấy vẽ phù, tập trung linh khí vào ngón trỏ viết lên từng nét một.

Hôm nay Lục Hàn Tinh được Sở Thanh Hòa thuê, nguyện nghe theo mệnh lệnh của nàng.

Sở Thanh Hoà vui vẻ nhận lấy giấy vẽ phù, từ trong nhẫn trữ đồ lấy ra thêm một quả cầu lông, "Đây, đây là tín vật trao đổi của chúng ta."

Khóe mắt và lông mày của nàng tràn đầy vui mừng, cô kéo cánh tay của Lục Hàn Tinh,

" Bây giờ chúng ta đi Hoa Đô nhé?”

Lục Hàn Tinh nhận lấy quả cầu lông nhỏ dùng sợi dây treo lên Toái Tinh Kiếm, biến nó thành một kiếm tuệ.

Nhìn Sở Thanh Hoà như vậy, vẻ mặt không khỏi dần dần nhu hòa, khóe miệng cong lên mà chính hắn cũng không hay biết, "Chúng ta đi Hoa Đô trước đi."

Sở Thanh Hoà đột nhiên nghĩ đến nàng là một người bình thường, không thể ngự kiếm, nếu là đi bộ phỏng chùng phải tốn không ít ngày.

Vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên chán nản.

"Sao vậy?" Lục Hàn Tinh lập tức chú ý tới.

Sở Thanh Hoà trong mắt tràn đầy vẻ vô tội, “Ta không thể ngự kiếm, chỉ có thể đi như bình thường tới.”

Lục Hàn Tinh trầm tư một hồi.

Trong mắt Sở Thanh Hoà, sau khi nghe được lời nói của nàng, vẻ mặt của Lục Hàn Tinh đột nhiên tối sầm lại.

hắn sẽ không chê nàng phiền toái, muốn đổi ý đấy chứ.

Sẽ không mau như vậy đã phải mỗi người một ngả,xé rách da mặt đi.

Sở Thanh Hoà lùi lại hai bước nhỏ.

Lục Hàn Tinh kỳ thực đang tìm thứ gì đó trong nhẫn trữ vật, tìm hồi lâu, hắn tìm được cỗ kiệu mà bị hắn thu vào trong từ lúc nào không hay.

Sau khi lấy cỗ kiệu ra, hắn làm một con rối ngựa bằng giấy và truyền linh lực vào nó.

Sau khi hoàn thành cỗ xe đơn giản này, Lục Hàn Tinh nhận ra Sở Thanh Hòa đã cách hắn một khoảng cách.

Mặt đầy phòng bị nhìn hắn.

Hắn không biết rằng trong lòng Sở Thanh Hoà đã đấu tranh giằng co được mấy hiệp rồi.

Lục Hàn Tinh hướng Sở Thanh Hoà vẫy tay ra: "Sao ngươi cách xa ta như vậy?"

Nhìn thấy Lục Hàn Tinh làm ra một chiếc xe ngựa, Sở Thanh Hoà lập tức hiểu được ý tứ của hắn.

Nàng thuận thế nắm lấy tay Lục Hàn Tinh, nở nụ cười lấy lòng: “Chúng ta đi thôi.”

Hô, May mắn thay, hắn không phát hiện ra tính toán trong lòng nàng .

Nàng không thừa nhận mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Có vẻ như nhân phẩm của Lục Hàn Tinh cũng không kém.

Quả nhiên người có ngoại hình đẹp thì không có nhân cách xấu.

Từ giờ trở đi nàng sẽ giữ chặt lấy cái đùi này.

Sở Thanh Hoà trước tiên leo lên xe ngựa, sau đó ngồi vào trong, vén rèm bên cửa sổ xe ngựa, đặt hai tay lên bệ cửa sổ, lười biếng tựa đầu nhỏ vào tay, nghiêng đầu nhìn Lục Hàn Tinh.

Không thể kìm nén được niềm vui trong lòng, giọng nói như mật, ngọt ngào mềm mại, "Mau lên đây, chung ta đi thôi."

Trong mắt Lục Hàn Tinh có chút ý cười, hắn leo lên xe ngựa, ngồi ở đối diện Sở Thanh Hoà, hắn dùng linh lực đánh xe về phía Hoa Đô.