chương 24: Sư huynh cao lãnh ôm một



Sở Thanh Hoà và Lục Hàn Tinh đi dạo trên đường chính, các cửa hàng xung quanh đã không còn hấp dẫn nàng được nữa. Nàng bây giờ chính là cảm thấy tâm can khó chịu, một hồi liền nghiêng đầu liếc Lục Hàn Tinh, muốn nói lại thôi.

Lục Hàn Tinh mấy lần muốn hỏi xem nàng có chuyện gì, nhưng lại sợ sẽ hù dọa nàng.

Hắn theo bản năng thẳng lưng, dáng người trông càng thêm cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía trước, để mặc cho nàng quan sát.

Một lúc sau, nàng cuối cùng cũng không kìm được sự hiếu kỳ, thận trọng hỏi Lục Hàn Tinh: “Ngươi không cảm thấy vừa rồi ta mua hơi nhiều sao?”

Cuối cùng cũng hỏi ra, Lục Hàn Tinh còn nghĩ là có chuyện gì, lo lắng đề phòng nửa ngày.

Hắn cảm thấy Sở Thanh Hoà thỉnh thoảng dè dặt nhìn hắn như vậy có chút khả ái, hắn không khỏi sờ sờ đầu Sở Thanh Hoà một cái, hơi nghiêng người về phía nàng, “Không nhiều, bình thường ta rất ít khi sử dụng Linh thạch."

Sở Thanh Hoà bước tới bên cạnh Lục Hàn Tinh, kéo tay áo hắn, ra hiệu cho hắn dừng lại, dùng đôi bàn tay trắng nõn mềm mại che miệng, nhẹ giọng hỏi bên tai hắn: “Ngươi có thể bí mật nói cho ta biết ngươi có bao nhiêu linh thạch được không? "

Lục Hàn Tinh có thể nhìn thấy cái cổ duyên dáng của Sở Thanh Hà khi hắn hạ tầm mắt xuống, hắn hơi loạng choạng ánh mắt, hơi cúi đầu, gần như nói ra một con số khổng lồ.

Hắn nghe thấy tiếng "xé—" từ người bên cạnh, ngược lại hít một hơi thật sâu. Một đôi mắt sao chớp chớp, nhìn hắn như một bảo bối di động, trong mắt nàng không giấu được sự hâm mộ.

Hắn không khỏi có chút buồn cười, đứng thẳng người lên, nắm lấy tay Sở Thanh Hoà, bảo vệ nàng tiếp tục tiến về phía trước, chậm rãi giải thích với nàng: “Cái này là sư phụ và trưởng lão trong tông cho ta, mà ta bình thường luyện khí bán lấy linh thạch, tích lũy dần dần bất tri bất giác liền tồn được không ít."

"Ân ân ân," Sở Thanh Hoà gật đầu đồng ý.

Nàng quá kinh hãi, so với sư phụ để lại cho nàng cùng Thẩm Kỳ Ngọc chỉ có hơn chứ không có kém.

Quả nhiên là thiên tài, đãi ngội trong tông môn thật tốt a.

Ô ô ô, vừa rồi nàng còn nghĩ mình thật giàu có.

Không có so sánh liền không có tổn thương.

Không trách lúc trước, không chấp nhận làm việc cho nàng.

Chút linh thạch này của nàng không đủ để vào mắt.

Người như vậy còn thiếu cái gì nha?

Cái gì cũng không thiếu cả.

Lục Hàn Tinh không biết tiểu cô nương lại đang nghĩ cái gì, cố ý ho hai khan tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, “A hèm—” Sau đó hắn chỉ về phía đường phố, trên mặt mang theo nụ cười, giọng nói rất ôn hòa, mang theo một tia mê hoặc, "Không biết hôm nay tiên tử có thể cho ta một cơ hội dùng Linh thạch hay không?"

Sở Thanh Hoà ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt to ngây thơ tựa hồ vừa mất tập trung, liền gật đầu một cách ngây dại.

Vừa rồi nảng ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Tinh, trong lúc nhất thời, dường như cả thế giới chỉ có hắn, tiếng ồn ào bên tai cũng không thể nghe thấy, nàng chỉ có thể cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng vén tóc, cảnh vật xung quanh Lục Hàn Tinh đều mờ đi, trong mắt hắn dường như chứa đυ.ng những ngôi sao.

“Ân,” Lục Hàn Tinh nắm lấy tay Sở Thanh Hoà, vừa chạm vào liền cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng mềm mại tựa gấm vóc, hắn không khỏi xoa xoa hai lần.

Hắn dẫn Sở Thanh Hoà tiến vào trong biển người, giọng nói trầm khàn từ tính, lộ ra tâm tình vui vẻ chưa từng có, “Đi thôi.”

Trời đã gần tối, phía xa đã có ánh hoàng hôn buông xuống, dư âm của buổi chiều tà chiếu lên gương mặt người qua đường, dường như mang đến cho người ta một lớp ánh hoàng kim.

Các cửa hàng ở Hoa Đô thành bắt đầu treo đủ loại đèn l*иg và đèn lưu ly.

Liếc nhìn một cái, toàn bộ Hoa Đô thành được bao phủ bởi ánh hoàng hôn và ánh đèn xen kẽ nhau.

Ánh mặt trời lặn ngày càng đỏ hơn, như muốn đốt cháy bầu trời, ánh sáng yếu ớt phát ra từ những chiếc đèn l*иg trông đặc biệt nhỏ bé dưới ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày.

Sở Thanh Hòa cảm thấy người trên đường ngày càng nhiều.

Nàng có thể cảm thấy bây giờ việc đi lại trên đường thật khó khăn.

Lúc trước còn có thể chen vào dòng người mà đi, bây giờ trạng thái người chèn người rồi.

Nàng được Lục Hàn Tinh bảo vệ trong vòng tay, chậm rãi di chuyển theo đám đông.

Người dân ở Hoa Đô Thành hôm nay có vẻ rất hưng phấn, Sở Thanh Hoà đã nhìn thấy mọi người đi đường cùng nhau trò chuyện về chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn đài hoa sen trong thành.

Sở Thanh Hoà không nghe được bọn họ đang nói cái gì, trong tai nàng tràn ngập tiếng cảm thán từ dòng người vô tận.

Quá nhiều người, quá đông đúc.

Lục Hàn Tinh buộc phải ôm chặt Sở Thanh Hoà, hắn sợ Toái Tinh Kiếm gây thương tổn cho nàng nên đặc biệt thu hồi Toái Tinh Kiếm.

Hắn cũng sợ nàng cảm thấy hắn nói năng tùy tiện sàm sỡ nàng, nên hắn cẩn thận giữ vững cơ thể.

Thính giác của hắn rất nhạy cảm, không khí ồn ào xung quanh khiến hắn có chút khó chịu, đôi tai buộc phải nghe rất nhiều cuộc trò chuyện, rất lộn xộn.

Nhưng nhìn Sở Thanh Hoà tò mò không thôi, hắn cảm thấy tất cả những điều này cũng không đến nỗi không thể chịu nổi.

Hắn thật giống như cảm nhận được những gì mà sư phụ nói về việc nhập thế.

Tâm cảnh trong nháy mắt có chút mở rộng.

Trước kia sư phụ luôn dặn dò hắn phải nhìn nhiều hơn vào thế giới này, nếu muốn đắc đạo thì trước tiên phải nhập thế rồi tái sinh.

Sư phụ của hắn từng nói với hắn, tu luyện một cách mù quáng không thể đạt được, nếu hắn có thể buông bỏ mọi thứ trên đời, thì hắn sẽ hiểu được chân tướng lời nói hôm nay.

Nhưng hắn vốn là người lãnh đạm và tàn nhẫn, dù có dạy bao nhiêu cũng không thể lĩnh hội được.

Trên thực tế, hắn cảm thấy rằng mình sau khi bước vào Hậu kỳ Phần Thần đã đυ.ng phải bình cảnh.

Cho nên hắn mới rời môn phái đi lịch luyện, hy vọng tìm được loại cảm giác mà sư phụ nói.

Hắn đã một mình đi du lịch nhiều nơi, vô luận cái phong cảnh gì, thì trong mắt hắn vẫn vạn năm như một không chút biến hóa.

Gặp được Sở Thanh Hoà tưởng chừng như là một sự tình cờ, nhưng chính là ngày hôm đó trong lòng hắn luôn có một giọng nói bảo hắn hãy đến một nơi nào đó.

Tựa như có người đang đợi hắn, tu vi càng cao, trực giác càng chính xác.

Thế cho nên hắn đi.

đã từng đi qua các thị trấn ồn ào náo nhiệt, hắn khi đó đang suy nghĩ cái gì?

Không thể nhớ được.

Nhưng bây giờ hắn thật giống như cảm nhận được hông trần vạn trượng.

Cũng không chán ghét cảm giác này.

Hắn lắng nghe cẩn thận các chủ đề được những người xung quanh thảo luận và sàng lọc những thông tin hữu ích từ họ.

Nhiều người xung quanh đang bàn tán về Lễ hội Thập Nhị Hoa Thần tối nay.

"Đi mau, đi mau tối nay Lễ hội tế Hoa Thần, nếu đến muộn sẽ không có chỗ ngồi tốt."

"Hội Hoa Thần cuối cùng cũng đến rồi, đi thôi."

"Ở đây có quá nhiều người."

" Sẽ lập tức có nhiều người hơn, đến lúc đó đài cao bên kia mới càng đông đúc người."

"Mỗi năm trên đài sen đều có người bị đυ.ng ngã xuống đất, sách sách sách thật là một thảm trạng a."

"Đi, đi, năm nay ta nhất định phải cướp được hoa đăng."

"Thôi đi, năm nào Hoa Chiến cạnh tranh rất khốc liệt, không có một chút pháp thuật ngươi cướp được ai."

"Không cướp được thì ta phải cũng phải chen vào xem một chút."

" Hoa khôi năm nay liệu có phải là Ngọc Chi Tiên tử a?"

"Ta coi trọng Vân Quế tiên tử, khí chất xuất trần, tiên khí phiêu phiêu."

"Năm nay lại được thưởng thức no mắt."

"..."

Hắn đặt một cái vòng tay qua vai Sở Thanh Hoà, giữ cho cơ thể nàng ổn định, hơi cúi đầu, tiến lại gần nàng, nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng, “Sắp tới có một sự kiện Lễ hội Thập Nhị Hoa Thần, ngươi có muốn xem không?"

Sở Thanh Hòa nhanh chóng nói: “Được.”

Nàng chợt nhận ra Lục Hàn Tinh có thể không nghe thấy, sau đó nặng nề gật đầu.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ Thành phố Hoa rực rỡ ánh đèn.

Cách đó không xa, đài sen được bao phủ bởi những chiếc đèn lưu ly hình hoa.

Mỗi chiếc đèn tượng trưng cho một loài hoa.