Chương 21: Sư huynh cao lãnh ôm một

Sở Thanh Hà rưng rưng nước mắt nhìn Lục Hàn Tinh, hắn một tay nhẹ nhàng niết cằm nàng giống như đang nâng một trân bảo hiếm thấy, tay kia nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

Ủy khuất trong lòng thật giống như lập tức được xoa dịu.

Sở Thanh Hòa thừa dịp níu lấy tay áo Lục Hàn Tinh, một đôi mắt đỏ như con thỏ nhỏ, miệng nhỏ hơi nhếch lên, dùng giọng hung dữ nhất nói với Thẩm Kỳ Ngọc: “Thẩm Kỳ Ngọc, người đem trả lại Tất Phương kính trả lại cho ta, đó là của sư phụ để lại cho ta."

Tất Phương Kính là một thần khí, có thể phân biệt ma tu, yêu tu cùng với tu vi của người tu đạo. Chỉ cần bậc hồn thể của đối thủ thấp hơn Tất Phương Kính, thì Tất Phương Kính đều có thể phân biệt được, vô luận đối phương có cẩn thận che giấu tu vi như thế nào.

Nó là đại thần khí mà sư phụ đạt được sau một lần tham gia lịch luyện trong một bí cảnh.

Nguyên bản Thái Thanh Tôn Giả để lại cho nàng, hy vọng nàng có thể tránh khỏi một ít nguy hiểm.

Chỉ là cuối cùng chiếc kính đã rơi vào tay Thẩm Kỳ Ngọc mà thôi.

Thẩm Kỳ Ngọc sắc mặt có chút khó coi, toàn thân âm trầm, trong giọng nói có chút uy hϊếp, "Sư muội, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

"Hừm," Sở Thanh Hoà khinh thường khịt mũi

Nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một linh cầu, lắc lắc trong tay, nói "Vậy để ta sẽ giúp ngươi nhớ lại một chút."

Lan Bình đột nhiên thi triển pháp thuật đối phó Sở Thanh Hoà.

Lục Hàn Tinh nhanh chóng phản ứng, nắm lấy thắt lưng của Sở Thanh Hòa, tiện tay quét một đạo kiếm ý, chặn đòn tấn công của Lan Bình.

Lan Bình bị kiếm khí mạnh mẽ phản phệ mà nôn ra máu, Thẩm Kỳ Ngọc vội vàng đi lên đỡ nàng ta, khóe mắt liếc nhìn Sở Thanh Hoà trong lòng Lục Hàn Tinh.

Chu trưởng lão thấy vậy vô cùng tức giận, vận toàn bộ linh lực phi về phía Lữ Hàn Tinh.

Lục Hàn Tinh ôm Sở Thanh Hòa đứng tại chỗ mà không tránh né, sử dụng Toái Tinh không ngừng phá vỡ đòn công kích của Chu trưởng lão một cách dễ dàng.

Kiếm khí của Toái Tinh dường như tạo thành một kết giới ngăn cách hai người với Chu trưởng lão ép lão cách hai người năm mét, không thể tiến thêm được nữa.

Sở Thanh Hoà mặc dù được Lục Hàn Tinh bảo vệ nhưng lại bị kẹp giữa hai tu sĩ, dưới áp lực của linh khí, nàng có chút khó chịu.

Nàng vòng tay ôm lấy eo Lục Hàn Tinh, vùi đầu vào ngực hắn.

Sở Thanh Hòa cảm thấy ngực mình như thắt lại, vô thức dụi dụi vào cổ áo của Lục Hàn Tinh, càng vùi đầu chặt hơn.

Lục Hàn Tinh đang chiến đấu cảm thấy người trong ngực mình không an phận, tựa hồ trong nháy mắt ngưng trệ một cái, rất nhanh sau đó hắn đã lấy lại tỉnh thần, dùng linh khí bảo vệ Sở Thanh Hoà, đồng thời hướng Chu trưởng lão thả ra uy án, điều khiển thanh kiếm đâm thẳng vào Chu trưởng lão.

Chu trưởng lão bị uy áp đè nghiền không thể nhúc nhích, bất lực nhìn thanh kiếm đâm về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, bởi vì quá mức sợ hãi ngay cả cầu xin tha thứ cũng không thể thốt ra lời được.

"Phốc——" Toái Tinh Kiếm đâm vào bả vai Chu Trưởng Lão, hắn không chịu nổi kiếm khí này, liên tục bị buộc lui về sau, cuối cùng chật vật không chịu được mà ngã xuống đất.

“Trưởng lão,” Thẩm Kỳ Ngọc buông Lan Bình ra, chạy tới, đỡ Chu trưởng lão đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu gầm lên với Lục Hàn Tình, “Lục Hàn Tinh, đây là chuyện của Vạn Môn Tông của chúng ta, các ngươi Vân Kiếm Tông là muốn cùng chúng ta đối nghịch sao?"

Các đệ tử Vạn Môn Tông người người lòng đầy căm phẫn, rồi rít lấy ra pháp khí, chuẩn bị công kích.

Lục Hàn Tinh thu hồi Toái Tinh về, liếc mắt nhìn các đệ tử của Vạn Môn Tông một cách lãnh đạm.

Hắn giơ tay chạm vào đầu Sở Thanh Hoà, giúp nàng chỉnh lại mấy cục lông nhỏ vừa mới bị lộn xộn.

Bàn tay trái trắng nõn thon dài của hắn ôm chặt lấy eo Sở Thanh Hòa, tay còn lại vuốt ve lưng nàng, cúi đầu, đưa đôi môi mỏng dán sát vào tai nàng.

Hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai Sở Thanh Hoà, “Ngươi muốn làm gì bọn họ?”

Sở Thanh Hoà không khỏi run rẩy, muốn giơ tay lên sờ tai mình, nhưng tay lại bị Lục Hàn Tinh giam cầm gắt gao, ngay cả một khe hở cũng không có.

Sắc mặt Sở Thanh Hoà dần dần đỏ lên.

Quá...quá gần rồi.

Chỉ cần nàng hơi nghiêng đầu là có thể hôn lên mặt Lục Hàn Tinh.

Tim nàng đập không ngừng, giọng nhỏ như con muỗi, nhẹ nhàng nói: "Buông... buông ta ra, ta không thở được nữa."

Lục Hàn Tinh lúc này mới nới lỏng vòng tay đang ôm Sở Thanh Hoà, giúp nàng sửa sang lại phần tóc mai bên tai.

Sở Thanh Hoà vừa được buông ra đã trốn khỏi vòng tay của hắn, cùng hắn đứng sóng vai chung một chỗ.

Nàng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Nàng đem linh cầu cầm trong tay, nói với Thẩm Kỳ Ngọc: “Trước lúc sư phụ lâm trung, huynh đã hứa với sư phụ rằng sẽ bảo vệ muội suốt trăm năm mà không phải lo nghĩ gì, nếu không kiếp này sẽ mãi dừng ở Nguyên Anh kỳ.”

Nói xong, Sở Thanh Hoà không khỏi mỉa mai hắn ta, “Thẩm Kỳ Ngọc, huynh mặc dù đối với ta xuất thủ.”

Sở Thanh Hoà chỉ vào Lan Bình, Chu trưởng lão nói: “Lần sau, nếu Vạn Môn Tông các ngươi lại đến gây phiền toái cho ta, ta sẽ không phiền khiến cho thiên tài của Vạn Môn Tông các người chết ngay lập tức!”

Nàng lấy ra lá bùa được Thái Thanh Tôn Giả đưa cho, đó là một lá nguyền rủa phù. Nàng cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu lên lá nguyền rủa phù.

Giọng nói của thiếu nữ mềm mại như sáp, nhưng giọng điệu lại vô cùng ác độc, "Thẩm Kỳ Ngọc, huynh có muốn ta nguyền rủa huynh hay không? Nếu ta gặp chuyện bất trắc gì linh cầu này sẽ tan vỡ, đến lúc đó thì cuộc đời của huynh sẽ xong rồi."

Sở Thanh Hoà nói với Thẩm Kỳ Ngọc nở một nụ cười nham hiểm.

Lan Bình nghe vậy rất tức giận, ngồi trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Sở Thanh Hoà, "Sở Thanh Hoà, khụ khụ... ngươi quá ác độc."

"Ta ác độc," Sở Thanh Hoà nói, thấy hơi buồn cười, "Đây là các người ép ta, thèm muốn những gì sư phụ để lại cho ta, còn nói đến đường đường chính chính như thế, thật là nực cười."

Sở Thanh Hoà thả chậm giọng điệu lại, tựa hồ muốn làm bọn họ bối rối, "Chỉ cần trả lại Tất Phương Kính cho ta, ta sẽ trả lại linh cầu cho huynh, ngay từ đầu đây không phải là cuộc giao dịch sao?"

Thẩm Thất Ngọc sắc mặt có chút khó coi, trên mặt một mảnh u ám, đôi mắt sắc bén, mím môi không nói lời nào.

Lục Hàn Tinh đứng ở phí sau Sở Thanh Hoà, ôm nàng vào lòng, hướng Toái Tinh Kiếm vào bọn họ, nói: “Chọn một trong hai, trả lại đồ hoặc là chết.”

Thẩm Kỳ Ngọc cảm thấy có chút khuất nhục, ở trước mặt Lục Hàn Tinh hắn không thể làm gì được.

Hôm nay đuổi theo Sở Thanh Hoà là một sai lầm.

Hắn nở nụ cười nham hiểm, lấy ra Tất Phương Kính, ném qua: “Cho ngươi.”

“Một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận.” Hắn hướng Sở Thanh Hoà đe dọa.

Sở Thanh Hòa sảng khoái trả lại linh cầu cho hắn ta.

Nàng nghe thấy lời đe dọa của Thẩm Kỳ Ngọc, liền quyết định ôm chặt đùi Lục Hàn Tinh.

Thẩm Kỳ Ngọc lấy được Linh cầu liền ra lệnh cho các đệ tử của Vạn Môn Tông đem Chu Trưởng lão và Lan Bình đỡ dậy, một đám người rời đi trong ảo não.

Sở Thanh Hoà nhìn đoàn người đi xa, thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hôm nay không có Lục Hàn Tinh, có lẽ nàng sẽ khó mà ra khỏi đây.

Nàng nở một nụ cười ngọt ngào, đã nghĩ xong muốn cảm tạ người của Vân Kiếm Tông.

Nhưng là, nàng thấy được một số nữ đệ tử của Vân Kiếm Tông đối với nàng lộ vẻ bất mãn, nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, thậm chí có người còn trợn mắt khi nhìn thấy ánh mắt của nàng, bày tỏ sự bất mãn.

Nụ cười lập tức cứng đờ, Sở Thanh Hoà hiểu được, phiền phức hôm nay đều là do nàng mang tới.

Trách nàng cũng là điều bình thường.

Nàng lấy ra rất nhiều linh thạch và phù chú thượng phẩm, đưa cho Lục Hàn Tinh cùng với Tất Phương Kính vừa lấy lại được đưa cho Lục Hàn Tinh.

"Hôm nay cảm ơn mọi người. Đây chỉ là chút tâm ý nhỏ thôi, đến Hoa Đô ta sẽ không bao giờ quấy rầy các ngươi nữa."

Sở Thanh Hoà có chút mất mát, đáng tiếc, người như Lục Hàn Tinh lại không có gì có thể đánh động được hắn. Mà nữ đệ tử của Vân Kiếm Tông đối với nàng có bất mãn, nếu như nàng còn ở lại đội ngũ này, sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.

Đến lúc đó hay là tách ra thì hơn.

Khi nàng tới Hoa Đô, phải nhanh chóng tìm người đưa nàng trở lại thành Cẩm Tú.