Chương 20: Sư huynh cao lãnh ôm một



"Đại sư huynh."

"Đại sư huynh."

Đột nhiên, các đệ tử của Vân Kiếm Tông đều rối rít chắp tay hành lễ về một hướng.

Chỉ thấy một người nam nhân mặc đạo bào trắng có thêu hoa văn tường vân bằng chỉ bạc, tay cầm một thanh trường kiếm ngân sắc, trên chuôi kiếm còn khắc hai chữ Toái Tinh, không có kiếm tuệ, toàn bộ thanh kiếm toát ra một cỗ sát khí.

Sở Thanh Hoà nhìn thấy người tựa như đang nhìn thấy cây tùng vạn năm cao ngất mà thẳng tắp, thân hình hắn rất cao, mày kiếm mắt sáng ngời, dáng vẻ thanh thoát phi phàm, đúng là nhân trung long phượng a.

Môi mỏng khẽ nhấp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bao kiếm. Đôi mắt hắn sáng ngời tràn đầy lãnh đạm, tựa hồ đối với hết thảy đều không thèm để ý. Khí chất toàn thân giống như đóa tuyết liên trên băng sơn, trong trẻo lạnh lùng, thần thánh bất khả xâm phạm.

Sở Thanh Hoà không khỏi nhìn thêm hai lần, ánh mắt của người nam nhân lạnh nhạt, cô liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng rời đi.

Sở Thanh Hòa cũng nhìn thấy Vân Dương đi tới trước mặt người nam nhân này, dường như đang giải thích về tình huống của nàng.

Tầm mắt của Vân Dương thỉnh thoảng rơi vào người Sở Thanh Hòa, còn người nam nhân đấy nghe xong chẳng qua chỉ lạnh nhạt gật đầu, bày tỏ đã biết.

Sở Thanh Hoà nhìn thấy người nam nhân đấy chọn một cây đại thụ không có người, ôm kiếm dựa vào thân cây nghỉ ngơi.

Vân Dương đi về phía nàng, ngượng ngùng nở nụ: “Thanh Vân tiên tử, đó là đại sư huynh của chúng ta, tính cách có chút lạnh nhạt, không thích tiếp xúc với người khác, hy vọng Thanh Vân tiên tử sẽ không để ý.”

Nga, nàng hiểu, chính là muốn nàng không đi làm phiền vị đại sư huynh này.

Sở Thanh Hoà ánh mắt nhìn thẳng qua người kia, hỏi Vân Dương: “Kiếm thuật của hắn thế nào?”

Vân Dương có vẻ hơi kinh ngạc vì nàng không biết đến tài nghệ của đại sư huynh của Vân Kiếm Tông bọn họ.

Nhìn Sở Thanh Hòa với vẻ đầy kinh ngạc, tâm tư của nàng tất cả đều là kiếm thuật của đại sư huynh, đến nỗi không để ý đến Vân Dương còn đang đứng bên cạnh.

Vân Dương nhớ lại nàng không thể tu luyện, liền giải thích nói: "Vân Kiếm Tông, Lục Hàn Tinh, phân thần kỳ sơ giai."

"Tê-" Sở Thanh Hoà hít một ngụm khí lạnh, đây cũng quá lợi hại đi, hắn vẫn còn trẻ như vậy a, vị sư huynh tiện nghi kia của nàng mới vẫn đang kẹt ở Nguyên Anh hậu kỳ. Như vậy cũng đã là thiên tài trăm năm khó gặp rồi.

Người này nhìn bất quá cũng tầm tuổi sư huynh của nàng, chẳng lẽ người này thực ra là bằng tuổi tổ tông của nàng.

Câu tiếp theo của Vân Dương đã giải tỏa sự bối rối trong lòng nàng, "Bây giời đại sư huynh còn chưa đến 300 tuổi."

Thật là lợi hại a.

Sở Thanh Hoà không khỏi nhìn chằm chằm vào Lục Hàn Tinh.

Tu vi như vậy, càn quét một đám người tu chân thật đơn giản a.

Sau đó nàng không còn nghe thấy Vân Dương đang nói gì, trong đầu nàng giờ đây chỉ có một ý niệm, thuê hắn, an toàn của nàng sẽ được đảm bảo.

Nàng nhấc chân đi về phía Lục Hàn Tinh, Vân Dương có chút lo lắng muốn ngăn cản, nhưng nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, hắn cũng thể ra tay đẩy nàng được.

Sở Thanh Hòa bước tới trước mặt Lục Hàn Tinh.

Nàng đứng bất động trước mặt hắn, thân hình nàng nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai Lục Hàn Tinh.

Sở Thanh Hòa hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai tay nắm trước ngực cầu xin hắn, chớp chớp đôi mắt sáng, nở nụ cười lấy lòng, giọng nói mềm mại như sáp tựa như đang nũng nịu: "Lục Hàn Tinh, ngươi thiếu linh thạch sao? Hay là thiếu linh thảo hay không? "

Lục Hàn Tinh nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt sáng ngời tựa sao trời, trên khuôn mặt còn chưa mất đi nét trẻ con còn có một cặp lúm đồng tiền, giọng nói cũng rất mềm mại, khiến người ta có chút say mê, tiểu mao cầu trên đầu lay động, khiến nàng càng thêm khả ái hơn.

Có chút khả ái. Ngón trỏ mảnh khảnh của tay phải hắn vô thức nắn vuốt trong vô hình.

Hắn hạ thấp giọng, giọng nói không chút dịu dàng, lạnh nhạt như dòng suối trong trẻo, "Không thiếu."

Trong mắt Sở Thanh Hoà, hắn tàn nhẫn cự tuyệt nàng cũng không sao, nàng vẫn không bỏ cuộc, tiến lại gần hắn một bước, "Ta có thể hay không thuê ngươi bảo vệ ta, ngươi nhìn một chút ngươi thiếu cái gì, ta có ta sẽ cho ngươi ."

Lục Hàn Tinh nhìn Sở Thanh Hoà đến gần tới, quả cầu lông trên đầu cũng theo đó lắc lư.

Tiểu cô nương thật giống như có chút ủy khuất.

Hắn ho nhẹ hai tiếng, hơi rời mắt khỏi nàng, giọng ôn hòa hơn nói: “Xin lỗi, ta cái gì cũng không thiếu.”

Sở Thanh Hoà còn muốn tiếp tục cùng hắn trao đổi, nhưng lại nghe thấy một tiếng gầm từ xa: “Sở Thanh Hoà— trốn đi đâu."

Sở Thanh Hoà bị cắt ngang, có chút không vui bĩu môi.

Vạn Môn Tông thực là đang ghét.

Người tới là một vị trưởng lão của Vạn Môn Tông, lão ta dẫn theo nhất mạch đệ tử ngoại môn của Thái Thanh tôn giả, Lan Bình .

Nhìn thấy Sở Thanh Hòa, Chu trưởng lão trừng mắt nhìn nàng, "Sở Thanh Hoà nhanh chóng giao ra pháp bảo của Vạn Môn Tông."

Xung quanh các đệ tử của Vân Kiếm Tông rất nhanh đã rút kiếm cảnh giác.

Lan Bình thấy vậy, tiến lên phía trước nói: “Chúng ta không có ý định kết thù với các người, hôm nay chúng ta chỉ muốn xử lý phản đồ của Vạn Môn Tông, xin các vì từng ra tay cản trở chúng ta hành sự.”

Sở Thanh Hòa thật là bị chọc giận tới đien rồi, đổi trắng thay đen, Vạn Môn Tông thật là vô sỉ, Sở Thanh Hòa nhắc tay chỉ vào đám người Vạn Môn Tông, gằn từng chữ: "Tất cả những gì ta có đều là do sư phụ để lại cho ta. Đồ của người, Vạn Môn Tông các người có tư cách gì mà đòi định đoạt? Những gì người đã cống hiến vì môn phái không hề ít, hơn nữa, sư phụ ta đi ra ngoài lịch luyện mà có được cái gì cũng không hề có chút quan hệ nào đến Vạn Môn Tông."

Sở Thanh Hoà vừa nói xong, không nhịn được nắm lấy tay áo của Lục Hàn Tinh, lắc lắc.

Trong mắt tràn đầy ủy khuất, ánh sáng mờ mịt như ánh sao trên bầu trời đầy mây: “Ta dùng tất cả pháp bảo của ta để đổi lấy sự bảo vệ của ngươi, được không?”

Nhìn thấy tiểu cô nương như vậy, trong lòng Lục Hàn Tinh tựa hồ có chút khuấy động.

Hắn đi tới chắn trước người nàng, rút

kiếm ra chỉ vào đám người kia, vì nàng mà chặn mọi ánh mắt, giọng nói giống như hàn băng ngàn năm không đổi: “Mau rời đi.”

Đệ tử của Vân Kiếm Tông thấy vậy, đồng loạt rút kiếm ra hướng về đám người của Vạn Môn Tông, đem bọn họ bao vây lại

Người của Vạn Môn Tông cũng rút kiếm ra đối đầu, trong lúc nhất thời kiếm khí hai bên giằng co khó phân thắng bại.

Thẩm Kỳ Ngọc hướng Lục Hàn Tinh nở một nụ cười vô hại, cùng với đệ tử Vân Kiếm Tông chắp tay nói: “Sư muội của ta có chút hồ nháo.”

Sở Thanh Hoà từ phía sau Lục Hàn Tinh thò đầu ra, tựa như thấp giọng than phiền. , "Ta đã rời khỏi Vạn Môn Tông rồi."

Chu trưởng lão rất tức giận, có chút quái gở nói, "Sở Thanh Hoà, ngươi đả thương chưởng môn, trộm pháp bảo của chúng ta, mau mau nhận lỗi, giao bảo vật ra, nếu không ta sẽ trừng phạt ngươi ngay tại chỗ."

Sở Thanh Hoà thật không kìm nén được nữa, trong lòng dâng lên sự tức giận, nàng sắp bị những người này chọc tức chết rồi, "Thật nực cười, một người không có tu vi như ta lại làm bị thương chưởng môn của Vạn Môn Tông?"

Sóng mắt lưu chuyển, nàng chậm rãi nói tiếp: "Vậy thì các ngươi Vạn Môn Tông đã xuống dốc đến mức nào a."

"Ngươi..." Chu trưởng lão tựa hồ không nói nên lời, "Chớ có ngụy biện."

Lục Hàn Tinh vẫn luôn đứng chắn ở trước mặt Sở Thanh Hoà, khiến nàng càng thêm lớn gan, "Nếu chưởng môn các ngươi không muốn gϊếŧ ta, thì cũng sẽ không bị phản phệ bởi cấm chế mà sự phụ ta đã lưu lại."

Sở Thanh Hoà không khỏi cảm thấy bi ai từ tận đáy lòng, rơi xuống nước mắt ủy khuất, giọng nói có chút run rẩy, "Là chưởng môn Vạn Môn Tông các người tham lam, mơ ước đồ vật sư phụ để lại, nghĩ mọi thủ đoạn để gϊếŧ tôi, một người bình thường."

Lục Hàn Tinh nhận thấy giọng điệu của Sở Thanh Hòa có chút không đúng, nghiêng người sang đã nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của nàng ngập tràn nước mắt.

Hắn vô thức đưa tay lên. Ngón trỏ mảnh khảnh của Lục Hàn Hành nhẹ nhàng lau nước mắt cho Sở Thanh Hoà, do luyện kiếm lâu ngày nên ngón tay hơi chai sạn, Sở Thanh Hoà không khỏi nhăn mặt.

Lục Hàn Tinh khom người cúi đầu đến gần hơn.