Chương 19: Sư huynh cao lãnh ôm một cái



Sở Thanh Hoà đứng trước gương ngắm nhìn thật lâu.

Xoay bên trái, rồi lại xoay sang phải. Váy ở thế giới tu tiên chính là không giống như những loại mà nàng đã biết, xiêm áo lụa mỏng như cánh ve, váy sa ngọc lục mềm mãi tựa thu thủy, làn váy chấm đất lay động giống như tinh linh đang nhảy múa.

Khiến nàng không thể nhìn được mà ngắm nghía một lúc lâu.

Hệ thống rốt cục xuất hiện nhắc nhở Sở Thanh Hoà.

[Ký chủ, vị sư huynh tiện nghi của ngài đang tới đây]

Sở Thanh Hoà mím môi, hít sâu một hơi, thổi bay sợi tóc nhỏ trên trán.

[Sao hắn ta lại phiền như vậy a.]

Sở Thanh Hoà đi đến bên giường, vén rèm giường màu hồng ra, ngồi xuống, lấy ra một lệnh treo thưởng, viết: "Năm trăm viên linh thạch thượng phẩm là phần thưởng cho nhiệm vụ hộ tống ta đến Thành Cẩm Tú. Khẩn cấp! Khẩn cấp! Khẩn cấp! - Thanh Vân tiên tử, Sở Thanh Hòa."

Lệnh treo thưởng ở tu chân giới được dùng để đưa ra một số nhiệm vụ khác nhau, các đệ tử của các đại môn phái cũng có thể đến nhận nhiệm vụ để rèn luyện nhận linh thạch hoặc linh thảo.

Sau khi lệnh treo thưởng được phát ra, vị trí của người đưa ra nhiệm vụ sẽ tự động được định vị.

Sở Thanh Hoà phát lệnh treo thưởng sau khi đi ra khỏi chính phòng, ngồi trên bậc thềm, chống cằm chờ đợi, đôi mắt to tròn nhìn về phía cổng viện tử một lúc, lại nhìn lên bầu trời một lúc.

Trong lúc chờ đợi, nàng có chút nhàm chán, tay nhỏ vô thức xoa nhẹ hai má cô.

“Ding—” Lệnh treo thưởng đã có người tiếp nhận.

Sở Thanh Hoà lấy ra lệnh treo thưởng, trên đó đã hiển thị người nhận nhiệm vụ.

“Vân Kiếm Tông, Vân Dương.” Có vẻ hắn ta ở rất gần với chỗ của nàng.

Hình như nó nằm ở chân núi Vạn Môn Tông.

Một lúc sau, nàng liền thấy một người nam nhân mặc đạo bào trắng ngự kiếm mà đến.

Sau khi Vân Dương đáp xuống đất, liền thu kiếm lại, đối với Sở Thanh Hòa ôm quyền nói: "Tại hạ Vân Kiếm Tông, Vân Dương, đã nhận lệnh treo thưởng của Thanh Vân tiên tử. Mời tiền tử cùng ta rời đi.”

Sở Thanh Hoà vừa định lên tiếng trả lời, đã nghe thấy giọng nói chua chát của Lan Bình ở ngoài cửa viện: "Sao có người còn mặt mũi mà sống ở đây a? không tự biết mình lại dám phạm thượng."

Sở Thanh Hòa liếc mắt, lười tranh cãi với nàng ta.

Xoay người lại, đối với Vân Dương nở một nụ cười vô hại., "Xin lỗi, ta không thể ngự kiếm, hơn nữa cũng không có cách nào chịu được áp lực khi ngự kiếm, vậy ngươi còn có thể hộ tống ta được không?"

Vân Dương ảo não sờ sờ đầu, hắn nhìn nhiệm vụ này có rất nhiều linh thạch, lại cách hắn gần nên nhận nhiệm vụ này, nhưng không ngờ lại là nhiệm vụ của Thanh Vân tiên tử.

Có chút khó giải quyết a, ước chừng Thanh Vân tiên tử chỉ có thể đi trên mặt đất.

Vốn tưởng rằng ngự kiếm thì chỉ mất khoảng nửa ngày là hoàn thành xong nhiệm vụ, nhưng hiện tại hắn có chút quấn quýt, các sư huynh đệ đồng môn vẫn còn đang đợi hắn về cùng nhau đi lịch luyện a.

Sở Thanh Hoà nhìn thấy Vân Dương khó xử, suy nghĩ một chút, nói “Nếu không ngươi đưa ta đến chân núi Vạn Môn Tông, ta sẽ trả thù lao cho ngươi.”

“Được.” Vân Dương vui vẻ đồng ý.

Sở Thanh Hoà đứng dậy, sửa sang váy áo, “Đi thôi.”

Thẩm Kỳ Ngọc và Lan Bình tay cầm kiếm đứng trước cửa viện của Sở Thanh Hoà.

Nhìn thấy Sở Thanh Hoà đi ra, Lan Bình lại cười lạnh nói: "Ai dô, đệ tử phạm sai lầm không đến Giới Luật Đường, còn có tâm tư hẹn hò với nam nhân a."

Thẩm Kỳ Ngọc vung kiếm đến trước mặt Sở Thanh Hoà, mặt vô cảm nói: "Xin mời, sư muội, đây là mệnh lệnh của trưởng môn, mời người đi Giới Luật Đường kiểm điểm."

Sở Thanh Hoà tức giận cười lớn, hai người này quả thực không có lý.

Nàng lấy ra lệnh bài của đệ tử Vạn Môn Tông, hung hăng ném xuống đất, trừng mắt nhìn Thẩm Kỳ Ngọc, "Thẩm Kỳ Ngọc, từ giờ phút này trở đi ta không phải là đệ tử của Vạn Môn Tông, dù sao sư phụ cũng không còn, ta cũng không cần thiết phải lưu lại, ta vốn là một người bình thường, lại chưa học được bất kỳ pháp thuật nào của tông môn."

Nói tới đây cô đối với Lan Bình và Thẩm Kỳ Ngọc ác ý nở nụ cười. "Ta cũng không cần phải cái gì mà tự hủy hoại tu vi."

Sở Thanh Hoà nói xong liền trốn ở phía sau Vân Dương, một cái đầu nhỏ từ sau lưng Vân Dương lộ ra, bĩu môi nhìn Thẩm Kỳ Ngọc, “Sau này Thành Cẩm Tú sẽ không hỗ trợ tiền tài cho Vạn Môn Tông nữa.”

Thẩm Kỳ Ngõ đỏ bừng mặt, tựa hồ có chút thẹn quá hóa tức giận, tùy ý vung kiếm về phía nàng, “Ngươi đang nói bậy cái gì vậy?”

Vân Dương nâng kiếm lên ngăn cản một chiêu này, “Ta muốn mang Thanh Vân tiên tử rời đi.”

Vân Dương cảnh giác nhìn hai người, hắn ra hiệu Sở Thanh Hoà đi trước, hắn đi phía sau, chĩa kiếm về phía hai người họ.

Sở Thanh Hà ngoan ngoãn đi về phía trước, cho đến khi ra khỏi phạm vi công kích, nàng mới quay đầu nhìn hai người, cố ý hạ thấp giọng nói mềm mại, vẻ mặt có chút u ám: “Không phải Cẩm Tú thành hàng năm đều quyên tặng cho tông môn không ít linh thạch đâu, có nhớ đến hay không a? Ta hy vọng ngày sau không có sự trợ cấp từ thành Cẩm Tú, Vạn Môn Tông này vẫn có thể duy trì tác phong giàu có như hôm nay. "

Sở Thanh Hoà vẫy tay với hai người, vô tội cười một tiếng, "Tạm biệt."

Lan Bình muốn định rút kiếm ra tấn công, nhưng Thẩm Kỳ Ngọc đã ôm lấy nàng, dùng hai tay giữ chặt nàng, "Bình nhi, để cho nàng ta đi, sau này nàng ta sẽ phải hối hận."

Vân Dương dẫn Sở Thanh Hoà tới dưới chân núi Vạn Môn Tông cùng với các sư huynh đệ khác hội họp.

Nhìn thấy Vân Dương còn mang về một tiểu cô nương, các đệ tử của Vân Kiếm Tông có chút chết lặng.

“Sư huynh, nàng là ai?”

“Sư huynh, ngươi đã làm cái gì?”

Vân Dương tựa hồ có địa vị rất cao trong đám người này, chỉ trong chốc lát, rất nhiều đệ tử xông đến vây quanh nàng hỏi thăm.

Sở Thanh Hoà mở to cặp mắt ngây thơ nhìn mọi người, nhẹ nhàng phất tay: "Xin chào, ta là người thuê Vân Dương làm nhiệm vụ."

Sau đó Vân Dương tiến lên giải thích tình huống cho các đệ tử.

Hắn nhận một lệnh treo thưởng, bất quá lại có chút chuyện không lường trước được.

Hắn cùng mọi người bàn bạc, sau đó đi tới nói với Sở Thanh Hoà: "Thanh Vân tiên tử, chúng ta muốn đi qua Hoa Đô trước, ngươi có muốn đi cùng chúng ta hay không?"

Sở Thanh Hòa suy nghĩ, nơi này rất gần Vạn Môn Tông, nguy hiểm quá lớn, đi đến Hoa Đô đều có thể thuê một đám người hộ tống nàng về đến thành Cẩm Tú.

Đồng hành cùng các đệ tử của Vân Kiếm Tông cũng không tệ, họ đều có tu vi không thấp, cho dù có người của Vạn Môn Tông đuổi theo thì bọn họ cũng có thể chống cự một phen.

Nàng lập tức sảng khoái đồng ý, lấy ra 500 khối linh thạch thượng phẩm từ trong nhẫn trữ vật kín đáo đưa cho Vân Dương: “Đây là thù lao của ngươi.”

Vân Dương có chút ngượng ngùng, cầm lấy 100 khối linh thạch rồi trả lại chỗ còn lại cho Sở Thanh Hoà, "Thanh Vân tiên tử, ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên không cần đưa ra nhiều thù lao như vậy."

Sở Thanh Hoà không tranh cãi với hắn, sảng khoái thu lại những viên linh thạch còn lại, " Được."

Tiết kiệm một chút vẫn tốt hơn.

Trong tương lai sẽ có nhiều chỗ cần tiêu dùng.

Ai, không tu vi chính là phiền toái.

Sở Thanh Hoà chỉ vào cái cây cách đó không xa, “Ta đi nghỉ ngơi một hồi, khi nào các người lên đường thì tới thông báo cho ta biết một tiếng.”

"Được.”

Sở Thanh Hoà đi tới dưới gốc cây, nhìn chung quanh rồi lấy ra một chiếc ghế mềm, ngồi dưới gốc cây để tận hưởng bóng mát.

Nàng phải nghĩ xem sẽ làm gì sau này, không có tu vi, lại mang theo nhiều bảo vật như vậy, nàng chính cái bánh bao thơm ngon rất khiến cho người ta muốn tranh đoạt a.

Bên ngoài quá nguy hiểm.

Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, tốt hơn hết là nàng nên chi nhiều tiền hơn để thuê người đến để bảo vệ nàng.

Chờ trở lại thành Cẩm Tú rồi, nàng sẽ ở nhà mỗi ngày, như vậy hẳn là nàng có thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.

Nhưng là nàng thực sự rất muốn xem thế giới tu tiên có cái gì thú vị.

Xem ra lần này là không được thể nghiệm rồi.

Ai, thật buồn quá.