Chương 11: Cô bé lọ lem và vương tử



[Hôm nay bên Giang Tình đã có chuyện gì đã xảy?]

Sở Thanh Hoà đột nhiên nhớ tới trưa hôm nay hệ thống có nói đến Giang Tình và Tần Nguyên.

[Tần Nguyên đã phát hiện ra Giang Tình và Tô Ninh đã kết hôn, liền chạy đi tìm Tô Ninh nổi trận lôi đình, hai người đánh nhau một trận, bấy giờ Tần Nguyên đã cho rằng đứa trẻ trong bụng Giang Tình là của Tô Ninh]

Đây thực sự là một sự hiểu lầm tuyệt vời a.

[Giang Tình thì, ký chủ, ngài biết rồi đấy, cô ta giống như được là làm từ nước vậy, há miệng mà không thể nói được bất cứ điều gì, chỉ biết nói không phải là như vậy.] Hệ thống còn cố bóp méo giọng bắt chước điệu bộ của Giang Tình nhược nhược nói lại.

"Phốc xuy......" Sở Thanh Hòa không thể nhịn được cười. Hệ thống đem điệu bộ tiểu bạch liên bị khi dễ của Giang Tình diễn đến chân thật.

[Có phải ngươi đã tốt nghiệp Học viện Hý kịch phải không?] Cô nhịn không được buông lời trêu chọc.

Hệ thống cảm thấy có chút ủy khuất [Tôi chỉ muốn làm cho ký chủ có cảm giác được xem diễn trân thật nhất thôi]

Sở Thanh Hoà chân thành khen ngợi [Mọi chuyện ngươi đều làm rất tốt, tôi có cảm giác giống như được xem diễn tận mắt vậy, ngươi chính là giống Giang Tình]

Hệ thống nội tâm có chút kiêu ngạo, nhưng mà được khen thì nó lại có chút ngượng ngùng ~, xấu hổ.

[Tôi dự định sẽ đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ ở thế giới này]

[Sao vậy ký chủ, ngài không nghĩ trải nghiệm thêm chút sao? Chúng tôi không có giới hạn thời gian, ngay cả khi ký chủ muốn ở lại cả đời cũng có thể. ]

[Không, thế giới này quá giống thế giới của tôi, ở lâu tôi sợ tôi sẽ...]

Sở Thanh Hoà có chút chán nản, có một số chuyện không muốn nhớ lại luôn luẩn quẩn trong tâm trí cô , khiến cô có chút gấp gáp.

Sở Thanh Hoà nặng nề thở dài, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Ngọc.

Có một số việc phải được giải quyết càng sớm càng tốt.

"Cô bên đó đã thu xếp xong chưa?"

Sở Thanh Hoà ngồi ở trên giường rũ mắt xuống thấp giọng nói, ánh nắng bị rèm cửa sổ che khuất, trong phòng tối tăm.

“Bên Tần Nguyên gần đây gặp rắc rối lớn, cô nghĩ biện pháp thu mua cổ phần của Tần gia đi.”

"Tiếp theo, Giang Tình cứ giao cho tôi.”

Triệu Ngọc nói, gần đây cô cùng với dòng thứ của Tần gia hợp tác, những người có dã tâm lớn, rất nhanh thôi sẽ có tin tức tốt.

Sở Thanh Hòa nhận được câu trả lời hài lòng, kết thúc cuộc nói chuyện, tâm sự nặng nề đặt điện thoại xuống, trầm mặc một lúc lâu.

[Ngươi gửi tin nhắn nặc danh cho chú Tô, nói rằng Giang Tình đang mang thai đứa con của Tần Nguyên, Tô Ninh cam nguyện thay Tần Nguyên chăm sóc vợ con anh ta.]

[Được, ký chủ. ]

Sau khi phân phó xong tất cả những việc này, Sở Thanh Hòa đã gửi cho Giang Tình một tin nhắn để hẹn gặp nhau tại nhà hàng của cô, thời gian sẽ vào buổi trưa ngày mai.

Hệ thống run lẩy bẩy, nó cảm thấy ký chủ mặt không biểu cảm thật là đáng sợ a.

Hệ thống thận trọng nói, [Ký.......Ký chủ, ngài làm sao vậy? ]

Sở Thanh Hòa lạnh lùng nở nụ cười, [Người đã từng được đứng ở chỗ cao nhất định không thể chịu đựng được khi bị rơi xuống vũng bùn.]

Anh, anh, anh ký chủ thật là đáng sợ a.

"Này, là tôi đây," Sở Thanh Hoà đột nhiên gọi điện thoại cho Tần Nguyên, trên mặt tươi cười vô cùng hư hỏng, "Tần Nguyên, hài tử là vô tội a."

"Sở-Thanh-Hòa-" Đầu dây bên kia điện thoại Tần Nguyên giận dữ gầm lên,

" Nếu cô gọi điện chỉ để nói chuyện này thì chúng ta không có gì để nói."

Sở Thanh Hoà có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tần Nguyên tức giận tới giậm chân, giống như một con sư tử đang nổi giận.

Cô vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Đừng vội cúp điện thoại, tôi bảo đảm, nếu anh không nghe lời tôi nói tiếp theo, anh sẽ phải hối hận cả đời.”

“Nói đi.” Tần Nguyên tựa hồ đang kìm nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói

“Ha ha, hài tử trong bụng của Giang Tình chính là của anh nha.”

“Cô nói cái gì...” Tần Nguyên thanh âm bỗng nhiên cao lên tám độ, âm thanh ở cuối có chút đứt quãng, nghe qua điện thoại lại càng thêm chói tai.

Sở Thanh Hoà sửng sốt, tim đột nhiên đập mạnh một chút, cô vô thức ôm trái tim mình, buông điện thoại ra khỏi tai.

Vốn tưởng rằng Tần Nguyên sẽ kinh ngạc vô cùng, không nghĩ tới anh ta lại kích động như vậy.

Cô xoa xoa lỗ tai, tỏ vẻ ghét bỏ: "Tần Nguyên, anh có miệng mà không biết hỏi sao? Anh chỉ là đơn phương cho rằng đứa bé này là của Tô Ninh phải không?"

Ở đầu bên kia điện thoại Tần Nguyên có chút im lặng, quả thực vừa nghe tin Giang Tình đã đăng ký kết hôn với Tô Ninh đã khiến đầu óc anh choáng váng, cả người không hiểu vì sao lại tức giận, trong lòng dường như có một ngọn lửa, một mực thiêu đốt anh không ngừng.

Thấy Giang Tình khóc anh ta lại càng tức giận hơn.

Sở Thanh Hoà tiếp tục nói với hắn: “Đừng quan tâm làm sao mà tôi biết, đây là sự thật.” Nói xong, không đợi Tần Nguyên kịp phản ứng đã chúp máy.

Tiếp theo, nhà họ Sở bên này đến lượt cô tự mình làm, Sở Thanh Hoà trong lòng lại tính toán kế hoạch, sau khi xác nhận không sai, liền đứng dậy đi xuống lầu tìm mẹ Sở.

Mẹ Sở đang xem TV, nghe thấy tiếng động trên cầu thang, bà quay đầu lại nhìn thấy Sở Thanh Hoà, mỉm cười nhìn cô: “Con khỏe hơn chưa, A Mạc nói con bị say nắng.”

Sở Thanh Hòa lắc đầu, bước nhanh đi tới, nhào vào lòng mẹ Sở, nũng nịu nói với bà: "Không sao đâu mẹ."

Mẹ Sở âu yếm xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Con cảm thấy A Mạc thế nào?"

Sở Thanh Hoà hơi sửng sốt, vùi đầu vào trong ngực mẹ Sở, thấp giọng nói: “Chỉ là bạn mà thôi.”

"Bạn trai cũng là bạn.” Mẹ Sở trêu chọc.

Sở Thanh Hoà không muốn nói tiếp, tiếp theo cô phải đối phó với nhà họ Tô, có lẽ tối nay nhà họ Tô sẽ nháo tới gà chó không yên, trên thương trường chính là một chiến trường, trong tương lại nhà họ Sở và nhà họ Tô sẽ không có thể chung sống hòa bình. Sẽ tốt hơn nếu mọi người cắt bỏ toàn bộ quan hệ.

Mẹ Sở có vẻ có chút xúc động, nghĩ đến chuyện đã qua: “Mong rằng sau này tiểu Hoà nhà chúng ta có thể gặp được người đối xử thật lòng với con, cũng không cần giàu có, chỉ cần đối xử thật tốt với con là được. Tương lai nếu có người như vậy thì hãy mang về nhà cho mẹ xem."

"Vâng, có cơ hội ," Sở Thanh Hoà ngập ngừng một chút, "sẽ."

Buổi tối, nhà họ Sở vui vẻ hòa thuận thưởng thức bữa tối. .

Ở phía bên kia, Tô gia cũng nháo lên ồn ào như mong đợi.

Bởi vì Giang Tình, Tô Ninh cùng người trong nhà đã xảy ra cãi vã gay gắt nhất từ

trước đến nay.

Tô Ninh tức giận đập vỡ hết bình hoa trong phòng khách, "Tại sao, các người đều muốn ngăn cản chúng tôi, từ nhỏ các người đã như vậy, ép tôi làm điều tôi không muốn, sao tôi chưa bao giờ được tự do. Vì cái gì mà cho tới bây giờ cái gì tôi cũng không bằng Tô Mạc."

"Sao người lại thiên vị như vậy, tại sao?" Tô Ninh sắc mặt hung dữ, trên cổ nổi gân xanh, một đôi ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào cha Tô .

Cha Tô đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, dường như ông chưa bao giờ hiểu được đứa trẻ này đang nghĩ gì. Ông châm một điếu thuốc, cũng không hút, mà để mặc cho nó cháy hết.

Cãi vã, nghi ngờ, trách cứ, lập tức khiến cho người làm cha này trông già đi vài tuổi. Nếu nói như ông thiên vị, vậy ông hẳn đã thiên vị Tô Ninh hơn, trước đây Tô Mạc luôn là người từ bỏ đi mọi thứ .

Tô Mạc đứng bên cạnh cha Tô, vẻ mặt đau khổ, không khỏi nắm chặt góc quần, anh trai dường như đã quên đi quá khứ, sẽ luôn luôn tùy hứng như vậy, bằng cái gì mà Tô Mạc hắn phải nhường cho Tô Ninh? mà bây giờ Tô Ninh còn có thể nói những lời như vậy, thật buồn cười.

Một lúc lâu sau, cha Tô mới nói: “Tô Ninh, từ nay về sau nhà hộ Tô sẽ chỉ có một Tô Mạc, mày…” Cha Tô chỉ vào Tô Ninh ngón tay run rẩy, “Tự xử lý cho tốt.”

Nói xong, Tô Mạc đỡ cha Tô rời đi, Tô Mạc không khỏi quay người lại nhìn, nở một nụ cười nham hiểm với Tô Ninh, giống như thiên thần lộ ra bộ mặt thật của ác quỷ.

Mọi thứ chỉ mới bắt đầu, Tô Ninh.