Chương 28: Chữa Trị Và Sống Chung

Ôm Vân Vận trong lòng vọt vào sơn động, Tiểu Quỷ đem nàng đặt nhẹ lên bãi đá, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng, nặng nề thở ra mấy hơi mà điều tức khống chế tiểu đệ đệ lại.

Trong lúc nghỉ ngơi, Tiểu Quỷ mới có thời gian quan sát nàng thật gần. Tinh tế đánh giá, Tiểu Quỷ càng xem càng muốn nàng trở thành nữ nhân của mình. Mi mục như hoạ, dùng từ băng cơ ngọc cốt để hình dung nàng tựa hồ cũng không quá đáng. Hơn nữa làm cho Tiểu Quỷ phải mê đắm hơn có lẽ chính là sự ung dung cùng cao quý ẩn chứa trên người nàng.

Đảo qua khuôn mặt căng mịn, ánh mắt Tiểu Quỷ chậm rãi dời xuống, lông mày hơi nhíu lại. Chỉ thấy dưới cái cổ ngọc, năm dấu trảo kinh khủng in lên trước ngực, tuy đã được hắn sơ cứu qua, máu tươi thấm đỏ y phục. Nàng trong hôn mê lông mày đen có hơi nhíu lại, một nét đau đớn mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt. Mặc dù bộ dáng như vậy không hề phù hợp với khí chất của nàng, song lại có vẻ đau đớn động lòng người.

-“Nàng cần phải mát xa siêu cấp trị liệu rồi”. Tiểu Quỷ đau lòng nói.

Chà chà tay bàn tay đầy máu của mình, Tiểu Quỷ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hơn mười cái bình ngọc nhỏ, đường đường chính chính vươn tay ra định cởi y phục của nàng. Bất quá khi hắn bàn tay sắp chạm đến thân thể của nàng, hai tròng mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, đôi mắt đẹp toát ra một nét băng lãnh cùng xấu hổ, tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Quỷ.

-“Ách... Nàng tỉnh rồi?”. Thấy nàng đột nhiên trợn mắt làm Tiểu Quỷ giật mình, vội vã giơ lên bình ngọc nhỏ, hơi đỏ mặt mà giải thích: “Ta chỉ muốn giúp nàng chữa thương mà thôi, không có ác ý. Đương nhiên... vừa rồi nàng hôn mê, nên ta mới định bôi thuốc cho nàng, bất quá nếu bây giờ nàng đã tỉnh lại, vậy thì ta có thể đường đường chính chính mà chữa trị cho nàng! Hehe… ta là cao cấp y sư đó nghe!”.

Nghe thấy Tiểu Quỷ nói như vậy, Vân Vận mới nhẹ thở phào một hơi, đôi mắt nhìn về phía Tiểu Quỷ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn rất trẻ tuổi như thiếu niên, làn da ngăm đen, có phần điển trai và chất phác, cũng bớt đi lãnh ý, thay vào đó là nàng có đôi chút hoảng hốt về độ thiên tài của hắn và nàng không thể nhìn ra tu vi của thiếu niên này.

Sau khi xem xét cơ thể mình thì nàng thấy không thể động đậy được. Nàng nhìn hắn đang ở bên cạnh mình, đỏ mặt mà nhẹ nhàng nói: “Được! Cũng là ngươi giúp ta bôi thuốc đi!”.

Thanh âm của nàng phi thường dễ nghe êm tai, bất quá có thể duyên cớ là bởi vì thân phận nàng mà trong thanh âm luôn có một nét cao quý khó có thể che dấu.

-“Ta luôn sẵn sàng!”. Tiểu Quỷ nhìn chằm chằm nàng, hơi trừng nàng, thấp giọng lầm bầm nói: “Giúp nàng… bất quá ta phải nói trước, xong việc rồi nàng tốt nhất đừng cấp ta mấy chuyện ngu ngốc như cái gì mà nhìn thấy thân thể nàng nên phải chịu trách nhiệm theo đó a!”.

Nghe mấy lời này của Tiểu Quỷ, Vân Vận nhất thời có chút dở khóc dở cười lắc đầu, trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến, đã bao nhiêu năm rồi không có người dám ở trước mặt mình mà nói ra lời treo chọc như thế a?

-“Ta cũng không có cổ hủ như vậy, chỉ cần ngươi có thể quản tốt tay ngươi cùng cái miệng, ta tự nhiên sẽ không bắt người làm cái chuyện chịu trách nhiệm gì hết!”. Thanh âm chậm lại, nàng thản nhiên nói.

Ánh mắt lần nữa đảo qua dung nhan xinh đẹp, Tiểu Quỷ hơi thầm nuốt nước miếng, vươn tay nhẹ nhàng xé mở một đoạn y phục trên bộ ngực nàng.

Kéo đám y phục trắng thuần ra, chỉ thấy này phía dưới lại còn có một kiện nội giáp màu lam nhạt, trên nội giáp lưu quang lưu chuyển như sóng gợn, hiển nhiên không phải là vật bình thường. Trên bề mặt giáp có năm đạo trảo ấn khá sâu, máu tươi từ trong trảo ấn nhè nhẹ chảy ra.

-“Nè...! Cái vết thương phía dưới nội giáp kia... muốn cầm máu bôi thuốc... tựa hồ phải đem nội giáp... gỡ xuống a”. Nhìn thân thể Vân Vận mềm mại được nội giáp bao bọc bên trong, Tiểu Quỷ nhìn nàng, hai má giờ đã thoáng ửng đỏ, mà nói.

Nghe Tiểu Quỷ nói thế, thân thể Vân Vận rõ ràng run lên một chút, hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, lông mi thon dài run rẩy rất nhẹ, mặt đỏ như gấc nhưng thanh âm lại có chút bình thản: “Cởi đi, phiền toái lắm… nhưng ngươi phải cởi nó ra từ phía sau!”.

Nhìn thấy nàng nói như vậy, Tiểu Quỷ hơi nhếch miệng lên, nâng nàng từ trên giường đá dậy, ngồi xếp bằng quay lưng về phía hắn.

Nhìn những đường cong mê người phía sau nàng, Tiểu Quỷ phân ra tâm thần không chế tiểu đệ đệ, tay đưa tới mà chậm rãi tháo gỡ áo xuống. Lúc di động trên y sam, ngón tay Tiểu Quỷ hơi cố tình mà chạm vào da thịt nàng, lúc này hắn cảm giác được thân thể nàng chợt căng lên, xem ra cho dù nàng có là Đấu Hoàng cường giả, trong chuyện tiếp xúc nam nữ này cũng không chính thức là bình thản vô tư như lời nàng nói. Chậm rãi tháo mở y phục đến chỗ cái eo nhỏ nhắn của nàng, Tiêu Viêm lúc này mới mơ hồ chạm đến khuy kim loại của nội giáp, nhẹ nhàng đem tháo ra.

Cởi đến cái khuy cuối cùng, Tiểu Quỷ vô cùng cẩn thận đem nội giáp thoát ly khỏi cơ thể nàng. Sau khi đem nội giáp giải trừ, nửa thân trên của nàng cơ hồ xích loã hiện ra trước mặt Tiểu Quỷ, đương nhiên chỉ vẻn vẹn là mặt sau, về phần mặt trước... Tiểu Quỷ đang sung sướиɠ nhìn hình ảnh trong đầu, khi dùng Chiếc điện thoại thần kỳ, quỷ không hay thần không biết mà ẩn đến trước mặt nàng quay chụp truyền hết vào óc hắn…

Hắn thấy được đôi đào tiên trắng tuyết, do trước mặt một nam tử xa lạ mà xích͙ ɭõa thân trên mà nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt. Trên đôi gò bồng đào đầy kiêu ngạo, hùng vĩ, căng tròn săn chắc, là đôi nhũ hoa hồng hào với hai nhị hoa mê người nhỏ nhắn hướng ra phía trước, nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở của nàng, làm hắn kém chút không kìm được mà đưa tay vuốt ve lấy, xoa nắn, vân vê nó. Nhưng khi nhìn thấy vết thương giữa ngực nàng thì hắn đau lòng mà vứt bỏ hết ý nghĩ đen tối trong đầu… rồi thu lại Chiếc điện thoại thần kỳ.

-“Quản cho tốt tay cùng con mắt của ngươi!”. Thân thể mềm mại không ngừng run rẩy rất nhỏ, nàng mở miệng phát ra một tiếng cảnh báo.

Hơi lắc đầu…, Tiểu Quỷ từ trong giới chỉ lấy ra một bộ đại hắc bào mà hắn hay trùm, rồi từ sau lưng phủ kín lên thân thể nữ tử, lúc này mới chậm rãi xoay người nàng để nằm xuống giường đá.

Xoay người lại, Tiểu Quỷ lúc này mới phát hiện, nguyên lai hai má nàng cũng đã nổi lên một tầng phấn hồng mê người, bất quá trong nhãn đồng nhìn hắn cũng không có bao nhiêu lãnh ý. Hiển nhiên, hành động giúp nàng cởϊ áσ lúc trước của hắn đã chiếm được không ít hảo cảm. May măn… may mắn không làm chuyện dại dột…!

-“Ta muốn thanh tẩy vết thương”. Nhắc nhở một tiếng, Tiểu Quỷ chậm rãi kéo hạ hắc bào, thẳng đến khi vết thương đã hoàn toàn lộ ra, lúc này mới vội vã đình chỉ, bởi vì ở độ cao này, hắn đã có thể nhìn thấy non nửa kiều nhũ trắng như tuyết cùng với cái khe rãnh mê người làm cho nam nhân phải điên cuồng... Nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ chăm chú mà thanh tẩy vết thương nàng…

Theo những lần lau nhẹ nhàng Tiểu Quỷ, Vân Vận lông mi run rẩy không ngừng, búi tóc phượng hoàng cao quý trên đỉnh đầu cũng lặng lẽ tán lạc một chút, nhìn qua đã bớt đi mấy phần ung dung, nhiều hơn vài phần biếng nhác của nữ nhân.

Đôi mắt đẹp nhìn thiếu niên trước mặt đang cúi đầu chăm chú thanh tẩy vết thương, trong ánh mắt Vân Vận lại nhiều hơn một phần cảm kích.



-“Tốt lắm, miệng vết thương đã xử lý xong, còn lại một ít nội thương phải dựa vào bản thân nàng, còn tu vi đấu khí của nàng bị phong ấn, muốn phục hồi trở lại, ta cũng có thể… mà thôi nên dựa vào chính nàng mà giải trừ thì tốt hơn!”.

Vừa chữa trị, vừa vỗ về tán tỉnh nàng, nói chuyện với nàng, giới thiệu về tên tuổi, tu vi và sự cố nàng gặp phải với nhau trong phút chốc. Tiểu Quỷ lâu mồ hôi trên trán, vỗ vỗ tay đứng dậy, mà cười nói.

-“Ừm… không cần! Cám ơn ngươi, Tiểu Quỷ!”. Lẳng lặng nằm trên giường đá, Vân Vận đột nhiên hướng Tiêu Viêm nhoẻn miệng cười, nụ cười đó, có thể nói là phong hoa tuyệt đại.

-“Không sao,… Vân Chi nàng nghĩ ngơi cho tốt! Ta ra ngoài có chút việc”. Tiểu Quỷ lóe mắt lên mà nhìn nàng,… khống chế cảm xúc, hơi đau lòng mà nói, rồi đi ra khỏi sơn động để giải quyết vài chuyện. Hắn nói thật lòng mà Vân Vận thì che giấu thân phận a…!

Nhìn theo hình bóng của hắn, đôi mắt Vân Vận hơi lóe sáng lên cảm xúc của thiếu nữ mà thầm nghĩ: “Thật đúng là nam nhân tốt mà, vừa thiên tài vừa không sợ gian khổ! Không biết sau này ai được làm nương tử của hắn thì sẽ hạnh phúc lắm đây!”.

-“Nhưng khổ nổi là nổ bá cháy, nhỏ tuổi như vậy mà nói mình tu vi đấu khí của mình đã là Đại Đấu Sư”. Vân Vận quệch miệng thầm mắng.



Cùng Vân Vận sống chung trong sơn động, cứ an tĩnh mà trôi qua sáu ngày,… Tiểu Quỷ đã tán tỉnh được đôi chút Vân Vận bằng mồm miệng dẻo như kẹo của hắn, chọc cho nàng che miệng mà cười lên cười xuống như thiếu nữ đôi mươi, nắm vững vàng bụng dạ của nàng, mỗi ngày đều làm món ăn ngon cho nàng, làm nàng cứ bu lấy hắn đòi ăn mà quên luôn việc phá giải phong ấn. Xưng hô của hai người đã dần dần thay đổi, nàng đã gọi hắn là chàng và vui vẻ khi được hắn gọi mình là Vân nhi!

Song đến ngày thứ bảy, Tiểu Quỷ chưa kịp chuẩn bị các thứ, để thử theo kế hoạch chiếm tiện nghi với Vân Vận trong nguyên tác của thằng Tiêm Viêm thì lại bị phá vỡ bởi một tiếng sói tru đột ngột phát ra.

Trong sơn động vừa mới ăn trưa xong, nghe thấy tiếng sói tru vang lên không xa ngoài sơn động, Tiểu Quỷ sắc mặt hơi nhăn lại, vội vàng đứng dậy, cùng Vân Vận liếc mắt một cái, đều là chau mày. “Như thế nào lại bị phát hiện?”

Tiểu Quỷ bồn chồn qua lại, mỗi ngày hắn ra ngoài kiếm về đồ để ăn và uống, với trình độ của hắn thì ma thú khó có khả năng theo dõi hắn mà mò tới nơi này a! Ma thú bình thường thì không sợ, chỉ sợ Tử Linh Dực Sư Vương đến đây, hắn cùng nàng có mà đi bán muối với nhau a!.

Chau mày, Tiểu Quỷ đột nhiên liếc thấy khuôn mặt ẩn giấu vẻ áy náy của Vân Vận. Hơi sửng sốt, trong lòng vừa động, cười khổ nói: “Vân nhi, nàng không nên nói với ta là hôm nay nàng có ra ngoài a?”.

Nhìn sắc mặt của Tiểu Quỷ, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi thoáng nổi lên một nét ửng đỏ áy náy, nhăn nhó thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta... nhịn không được… hôm nay có đi ra ngoài tắm rửa”.

-“Sao nàng không nói sớm, để mà ta…”. Tiểu Quỷ đôi mắt lóe sáng, rồi nhanh chóng thở dài một tiếng, nắm chặt Trảm Quỷ Kiếm sau lưng mà cắn răng nói: “Nàng ở chỗ này đừng lộn xộn, ta đi ra ngoài chém gϊếŧ ma thú, nếu không gϊếŧ được thì dẫn dụ đầu ma thú kia chạy đi”.

-“Tiểu Quỷ... thực lực của chàng... hay là để ta đi đi”. Nhìn thấy Tiểu Quỷ xoay người định đi ra, trong lòng Vân Vận lại càng thêm áy náy, vội vàng đứng dậy nói.

-“Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích cho ta! Nàng ra ngoài thì chỉ càng dẫn tới thêm nhiều ma thú thôi!”. Cước bộ đột nhiên dừng lại, Tiểu Quỷ quay đầu trừng mắt nhìn nàng, trầm giọng quát: “Nàng mà đi ra khỏi cửa động một bước… ta từ nàng luôn!”.

Bất ngờ bị tiếng quát chói tai của Tiểu Quỷ làm cho hoảng sợ, Vân Vận ngây ngốc, mắt có hơi đỏ lên, nhìn thiếu niên phía trước, đầu óc đột nhiên có phần xoay chuyển, này... tiểu gia hỏa này lại dám quát mình như vậy?

Đứng ở một chỗ nhìn bóng lưng thiếu niên biến mấy nơi cửa động, ngọc thủ Vân Vận đong đưa lung tung bên người một trận, vẻ mặt tựa hồ không biết nên hiện ra cái gì thích hợp, sau một lúc lâu mới dậm chân, sẵng giọng: “Tuổi còn nhỏ mà đã hung hăng, lại không lưu tình, thích cậy mạnh như vậy”.

-“Ta không thể thích hắn được… nếu không sau này sẽ ủy khuất chết! Bất quá… hắn vì quan tâm ta mà… ta hình như có vẻ hơi thích hắn rồi a…!”. Vân Vận lắc đầu mà điều chỉnh lại tâm tình của mình, thầm nói.

Tuy là nói như vậy, Vân Vận lại đi về phía trước vài bước, nhìn cửa động sáng choang, nhớ tới lời nhắc nhở Tiểu Quỷ lại không thể không dừng dừng bước, trên vầng trán thoáng hiện một nét lo âu.

Không lâu sau khi Tiểu Quỷ ra ngoài, Vân Vận nghe thấy tiếng sói tru kia càng trở nên kịch liệt hơn, một lát sau tiếng sói tru dần dần rời xa, nhưng thiếu niên vẫn chưa trở về.

Lại chờ đợi một lát, Vân Vận rốt cuộc cũng không chịu nổi, răng nghiến nhẹ, ngọc thủ nắm chặt, trường kiếm kì dị bắn ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Tử Tinh Dực Sư Vương, ngươi tên hỗn đản, nếu Tiểu Quỷ chàng ấy mà xảy ra sự tình gì, ta thế nào cũng phải lật tung cái dãy núi này của ngươi!”.

Vừa nói, Vân Vận liền muốn xông ra khỏi động, song lúc này một đạo nhân ảnh đã đột nhiên từ ngoài lảo đảo chạy vào.

-“Tiểu Quỷ? Chàng không sao chớ?”. Nhìn thấy nhân ảnh, Vân Vận mặt ngọc vui vẻ, vội vã chạy tới dò hỏi.

-“Vân nhi, phiền nàng giờ đừng có ra ngoài nữa, ma thú giờ mà quay trở lại, ta chỉ có nước bó chân. Sau này nàng có ra ngoài… thì báo ta tiếng…!”. Máu tươi đầy người nhìn Vân Vận cười nói, Tiểu Quỷ giả vờ nhắm đầu vô ngực nàng mà trực tiếp ngã xuống. Hắn vùi đầu trong đó mà cảm nhận, thật là một khối ôn hương nhuyễn ngọc, vừa mềm vừa thơm vừa ấm nóng vừa căng tràn săn chắc. Rồi hắn mệt mỏi mà thϊếp đi trong ngực nàng,… khi chém gϊếŧ một đầu nhị giai mà dẫn đến ba đầu ngũ giai vây đánh. Chiến đấu khổ cực lấy một cân ba, tìm kiếm cơ hội sử dụng tuyệt kỹ Độc Nhất Vô Ảnh Kiếm mà chém gϊếŧ ba đầu ma thú ngũ giai, dẫn đến toàn thân hắn bây giờ đã thoát lực, không chịu nổi mà cần nghỉ ngơi để điều tiết lại…

……