Chương 3: Quay phim

Dưới ống kính, Lâm Tử Bình rụt rè bước đến trước bàn Dương Khải Văn, nói: "Sếp, tìm em có việc gì sao?"

Chất giọng non trẻ của Lâm Tử Bình rơi vào tai Dương Khải Văn trở nên hấp dẫn lạ thường. Hai chân gã vểnh trên bàn, dán chặt hai mắt vào phần đũng quần hơi nhô lên của cậu, rít một hơi thuốc bảo: "Tiểu Lâm à, mới tới nên chưa quen lắm đúng không?"

"Dạ vẫn ổn, cảm ơn sếp đã quan tâm ạ!" Lâm Tử Bình vừa đọc thoại, còn nhớ phải ngóng nhìn Dương Khải Văn bằng đôi mắt trong veo của mình.

Dương Khải Văn quả nhiên vẫn giữ dáng vẻ đáng ghét khiến người khác trào ngược dạ dày, giọng ồm ồm bảo: "Nào đâu nói thế được? Sao chứ tôi cũng là người tuyển cậu vào làm, đương nhiên phải chăm sóc cậu rồi!"

Nói xong, ánh nhìn dê già của Dương Khải Văn lướt từ ngực trượt qua eo Lâm Tử Bình, dừng đôi chút ở vùng bụng bằng phẳng, rồi rơi đến cặp đùi đều và chân nhỏ đeo đôi vớ ống dài màu đen.

Tiếp sau đó, Dương Khải Văn chợt đứng dậy "bất cẩn" làm rơi tập tài liệu trên bàn rớt xuống đất, trùng hợp sao rớt ngay sau lưng Lâm Tử Bình. Lâm Tử Bình chỉ đành xoay người khom eo xuống nhặt, đây cũng chính là cảnh mà Dương Khải Văn tốn sức sắp đặt muốn thấy.

Ngay khoảnh khắc Lâm Tử Bình cong người, quần đùi siêu ngắn cuối cùng cũng che không nổi cảnh xuân, lộ cặp đùi thấp thoáng sau chiếc qυầи ɭóŧ bao trọn và non nửa phần mông. Dù cho Lâm Tử Bình luôn luôn chú ý đến việc khép hai chân lại nhưng từ góc độ ngồi của Dương Khải Văn, vẫn có thể liếc mắt nhìn thấy hai cánh mông săn chắc trong chiếc quần bó, nơi riêng tư được qυầи ɭóŧ trắng chật chội bao phủ.

Lâm Tử Bình xoay người đặt tài liệu lên bàn, lúc này cậu đột nhiên cảm thấy có hơi không thoải mái, cảm giác đầu choáng quái lạ ập tới, nhưng cậu vẫn kiên trì dựa theo chỉ thị của Dương Khải Ca, gắng sức diễn ra thiếu niên ngây thơ chân ướt chân ráo. Cậu một bên đáp thoại, một bên nghĩ đến lát nữa còn phải quay cảnh cưỡиɠ ɧϊếp, hai chân thoáng cái mềm nhũn.

Dương Khải Văn tiện tay nhận tài liệu Lâm Tử Bình đưa đến: "Cảm ơn! Tiểu Lâm cậu sao thế? Trông cậu hình như không khỏe lắm."

Lâm Tử Bình buột miệng đáp: "Không sao, chỉ là có hơi nóng..."

"À, thật ngại quá, điều hòa trong văn phòng tôi gần đây xảy ra chút vấn đề. Không thì cậu cởϊ áσ vest ra đi, ở công ty chúng ta không cần cẩn trọng đến thế."

Hai mắt Lâm Tử Bình rủ xuống nhìn mũi chân mình, nhưng trong đầu lại dần dà hỗn loạn, nhớ không ra trong kịch bản có đoạn đối đáp này, nhưng cảm giác khô nóng khiến cậu rất tự nhiên cởϊ áσ vest ra.

Dương Khải Văn thình lình đứng lên, dụi đầu điếu thuốc vào gạt tàn, bước lên đỡ lấy cậu rồi bảo: "Tiểu Lâm, tôi thấy cậu trước hãy nghỉ ngơi ở đây đã."

Lâm Tử Bình trong lúc mơ hồ đột nhiên lại nhớ hình như có đoạn thoại thế thiệt, bèn đáp: "Không cần, để em về lại chỗ nghỉ ngơi chút là được."

Lúc này, Dương Khải Ca ra một cử chỉ, sau đó Dương Khải Văn liền ôm chặt hai vai Lâm Tử Bình, đẩy cậu ngã ngồi đến góc sofa một cách thô bạo, Lâm Tử Bình hoảng hốt: "Sếp! Anh muốn làm gì?"

Dương Khải Văn cười gian: "Thấy cậu mệt như thế, tôi muốn quan tâm nhân viên, cho cậu được thả lỏng chút!"

"Không cần đâu! Em vẫn nên ra ngoài được..."

Lâm Tử Bình đứng dậy muốn chạy, nhưng Dương Khải Văn lại đè chặt cậu lên sofa, Lâm Tử Bình vùng vẫy, gương mặt xinh sưng huyết đỏ bừng.

"Không... Sếp, đừng như vậy... Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?"

Dương Khải Văn lộ ra nụ cười da^ʍ tà: "Cậu còn chưa nhìn rõ nữa hả? Tôi tuyển cậu vào cũng chỉ vì muốn chơi cậu, yên tâm, phục vụ tôi sướиɠ, sau này tôi đảm bảo trong công ty cậu được tự do thoải mái vô cùng."

Dương Khải Văn vừa dùng đầu gối giữ chặt cẳng chân Lâm Tử Bình, làm hai chân cậu không thể động đậy, vừa thò tay vào trong áo sơ mi sờ mó khắp người Lâm Tử Bình.

Tuy giờ vẫn đi đúng kịch bản, nhưng lần đầu cơ thể cậu bị xâm phạm đã khiến cậu bình tĩnh không nổi, gào rống với vẻ chân thực vô cùng: "Buông tôi ra!"

Dương Khải Văn tất nhiên cũng rất "kính nghiệp", gã thình lình giựt áo cậu xuống nửa, hai vai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dưới cường độ ánh sáng chói của đèn chụp ảnh, da thịt nõn nà tinh tế trắng đến loá mắt. Da có thể nói là điểm sáng lớn nhất của Lâm Tử Bình, thói quen cắm mặt ở nhà khiến da cậu trắng trẻo mịn màng, ngày thường rảnh rỗi dưỡng da cấp ẩm, càng làm cậu có một nước da mê người hấp dẫn.

Dương Khải Văn cũng không biết sao khẽ trừng to mắt, gã đoán không ra Lâm Tử Bình thoạt nhìn bình bình vô dụng này, cơ thể cũng rất gì và này nọ. Gã lại đột ngột giựt phăng nửa phần áo trên ra, cúc áo đen theo tiếng rớt xuống đất, trong nháy mắt, toàn bộ da thịt trắng nõn ửng hồng của Lâm Tử Bình, trần trụi trước mắt tất cả mọi người.

Lâm Tử Bình tuy rằng khá gầy, nhưng cơ thể cậu trời sinh ăn không béo luôn trông đều đặn, hai đầṳ ѵú nho nhỏ đỏ hồng, bởi vì sự căng thẳng ập đến đột ngột đã dựng lên cứng ngắc, làm tim người xem kìm không được đập nhanh liên tục.

Dương Khải Văn không chừa cho cậu chút thời gian nghĩ nhiều, không hề thương hoa tiếc ngọc, lòng bàn tay lập tức nhào đến dụi nặn l*иg ngực Lâm Tử Bình, ngón tay không ngừng ra sức bấu, ngắt đầṳ ѵú nhỏ xinh tươi tựa hoa hồng, miệng thì gắng sức bú ʍúŧ đầṳ ѵú nhỏ còn lại.

Đầṳ ѵú mềm mại của cậu nhóc đáng thương dưới cơn giày vò kinh khủng của Dương Khải Văn, dường như lúc nào cũng sẽ bị vắt kiệt, kí©h thí©ɧ mãnh liệt và đau đớn khiến cậu không nhịn được thét ra tiếng, cậu giơ hai tay lên ra sức muốn đẩy Dương Khải Văn ra, nhưng với sức tay trói gà không chặt của cậu nào có thể đọ lại vẻ vạm vỡ đó của Dương Khải Văn, điên cuồng vùng vẫy trái lại như thể đang ôm lấy đầu của gã ta.

Dương Khải Văn mυ"ŧ mạnh một phát, ngẩng đầu lên: "Nho nhỏ đã vãi, đừng có bảo là tôi là người đầu tiên chơi nó nha?"

Lâm Tử Bình giờ đây đã tê nhão cả người, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo như cũ, chỉ là trong người như có cơn ngứa ngáy kì quái nào đó đang đâm xỏ lung tung, cảm giác đó làm cậu không cầm lòng nổi khẽ nhúc nhích thân thể, ánh mắt cũng dần mơ mơ màng màng, trong cơn mê man để lộ ra vẻ dâʍ ɭσạи mịt mù. Dương Khải Văn nhìn đến khó chịu càng thêm chộn rộn cõi lòng, trong lòng thầm đắc ý, cúi người hôn lên bờ môi Lâm Tử Bình.

Lâm Tử Bình trái tránh phải né, cuối cùng môi vẫn bị miệng Dương Khải Văn nút lấy, điên cuồng liếʍ láp, đầu lưỡi xỏ vào trong miệng cậu chui đến chui đi, mùi thuốc lá xộc thẳng làm cậu muốn nôn oẹ.

"Vị ngon tuyệt." Dương Khải Văn thở hắt, "để tôi xem bên dưới cậu có phải cũng đáng yêu như vậy không."

Dương Khải Văn nói xong liền thò một tay đến đũng quần Lâm Tử Bình, chiếc quần ngắn đen phía dưới vốn đã ngắn đến chỉ đủ che phần mông, mà vì cuộc vùng vẫy kịch liệt ban nãy, sớm đã làm mép quần cuộn đến gốc đùi, lộ ra phần lớn mông và toàn bộ phần đùi được bọc trong chiếc quần đen ngắn ấy.

Dương Khải Văn lật Lâm Tử Bình gần như mất đi năng lực chống cự lại đè ngã lên sofa, chờ không kịp muốn lột chiếc quần ấy xuống.

Chỉ thấy Lâm Tử Bình vô lực mặt sấp lên sofa, sắc mặt đỏ bừng, bộ ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, chân và mông hoàn toàn trần trụi dưới ánh đèn flash tanh tách, phản xạ lại vẻ rực rỡ mịn nhẵn đầy tinh tế. Hai đầu gối cậu hơi mở, một cẳng chân rũ trên đất, trang phục toàn thân cuối cùng chỉ còn sót lại chiếc qυầи ɭóŧ trắng bảo vệ nơi quan trọng nhất. Mà đôi giày da đen trên chân trong cơn tranh chấp mãnh liệt ban nãy, thế mà vẫn còn vắt vẻo trên đó chưa rơi, hình ảnh này so với lột trụi hết còn quyến rũ và mê người hơn nhiều.

Dương Khải Văn không nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt, ôm lấy đùi Lâm Tử Bình vứt bỏ giày da ra, hai tay sờ mó lung tung không dừng được trên hai chân cậu, sau đó cúi người xuống hôn lên cẳng chân, đầu gối, bắp đùi từng nụ hôn tàn bạo, ngừng ở đầu cuối gốc đùi, ma sát cảm nhận nhiệt độ xá© ŧᏂịŧ bên trong bắp đùi thanh niên bằng hai má mình.

Dương Khải Văn vùi đầu thật sâu ở giữa hai chân Lâm Tử Bình rồi ngửi một hơi thật sâu, hai tay cùng lúc chậm rãi di chuyển đến hông cậu, nắm lấy mép qυầи ɭóŧ định kéo xuống.

Tay Dương Khải Văn ngay chớp mắt khi chạm đến da thịt phần hông, Lâm Tử Bình thét lớn như bị điện giật: "Đừng!" Đồng thời dùng hết sức toàn thân khép chặt hai chân liều mạng vùng vẫy, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của đời xử nam.

Nhưng sự phản kháng của Lâm Tử Bình lại càng làm thú tính Dương Khải Văn bùng nổ, chỉ thấy đôi tay gã chia ra bắt chặt hai cổ chân Lâm Tử Bình, ra sức nhấc lên vác trên đầu vai mình, cúi người lần nữa tách hai chân cậu ra bằng bả vai, thuận thế đè đến phần ngực phía trước, tạo thành hình M, hai tay trống phi thẳng đến hông định cởi bỏ qυầи ɭóŧ lần thứ hai.

Hai chân Lâm Tử Bình dưới sức đè ép của Dương Khải Văn đã không thể giữ vững việc khép lại, gốc đùi bí ẩn đang ở ngay trước mặt Dương Khải Văn, cậu đành phải dùng hai tay siết chặt mép qυầи ɭóŧ, để tránh bị Dương Khải Văn lột xuống.

Dương Khải Văn nhất thời không thuận lợi, gằn mắng: "Tiểu tử thối, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"

Suy nghĩ chợt đổi, dứt khoát buông tha dự định cởϊ qυầи Lâm Tử Bình, thay vào đó lại tiếp tục đè tách đùi cậu ra bằng hai vai, sau đó tay trái nắm chặt hai tay Lâm Tử Bình giữ trên đỉnh đầu cậu, tay phải mò xuống đũng quần, chợt nghe một tiếng "xẹt xẹt", rách tơi tả một lỗ lớn.

Từ trong lỗ rách, dươиɠ ѵậŧ nửa mềm yếu lòi ra một khúc, mấy cọng lông cu mềm mại trên tinh hoàn cũng chui ra ngoài, ở giữa háng thấp thoáng có thể thấy hình dáng cơ quan sinh dục thành thục của nam giới.

Tình huống lúc này làm tim những người đứng ngoài quan sát bất chợt đập điên cuồng, máu nóng dâng trào, từng người ai nấy đều nín thở, mắt nhìn chòng chọc không rời mảnh vải chật chội che chắn bộ phận cuối cùng kia, rất sợ sẽ bỏ lỡ bất kì ống kính nào.

Dương Khải Văn lúc này ngày càng kiểm soát không nổi sóng gợn trong lòng, testosterone tăng quá độ, lòng nổi bão tiếp thêm sức mạnh, tay điên cuồng xé rách chiếc khố bé xinh tơi tả. Lâm Tử Bình không mảy may lường tới việc Dương Khải Văn sẽ làm tới mức này, bất kì sự chống cự nào giờ cũng đã quá trễ, qυầи ɭóŧ yếu ớt theo tiếng "xẹttt" vang lên trên dưới rách nát, bộ phận riêng tư nhất xưa nay, cuối cùng cũng triệt để trần trụi trước bao con mắt đang dõi theo.

Thấy Dương Khải Văn đã xé rách vật che chắn cuối cùng trên người mình, phơi bày thứ trân quý nhất của bản thân trước máy quay trước mọi người, Lâm Tử Bình xấu hổ và giận dữ đan xen vào nhau, tuy nãy đã chuẩn bị tâm lý khi quay phim sẽ phải bị người ta nhìn sạch, nhưng lúc chuyện này thực sự xảy ra, cậu vẫn thấy nhục nhã đến muốn chết.

Trong giây phút này cậu lại hi vọng đây chỉ một giấc mơ, tối về ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thế giới sẽ quay lại bình thường, mà "hệ thống sao nam" xúi giục cậu thành diễn viên chuyên nghiệp đáng chết kia cũng chưa xuất hiện lại thêm lần nào.

So với mặt mũi và cơ thể bình bình không gì đặc biệt thì, phần háng Lâm Tử Bình lại khiến người khác phải sáng mắt hẳn: da thịt xử nam nơi đó đặc biệt trắng toát, chỗ hai chân giao nhau, trải một lùm lông đen nhánh uốn quăn, theo việc hít thở gấp gáp của Lâm Tử Bình mà khẽ phập phồng lên xuống. Dươиɠ ѵậŧ nằm giữa hai tinh hoàn phủ đầy lông đen mềm mại, qυყ đầυ đỏ hồng nõn nà lột nửa, dịch nhầy trong suốt trên lỗ tiểu tựa giọt sương sớm, khiến phần thân dưới của cậu hệt nụ hồng tươi non quyến rũ đang chớm nở...