Chương 4: Cheat cut

Vẫn còn đang quay phim, không ai cho Lâm Tử Bình cơ hội phản ứng.

Lúc này, Dương Khải Văn đã cởi phăng quần áo trên người mình, lộ ra bắp thịt hoành tráng mạnh mẽ cùng với dươиɠ ѵậŧ thô bự sớm đã cương hệt cây trụ chống trời. Lâm Tử Bình nhìn thấy, những phần riêng tư của Dương Khải Văn vốn nên dán băng dính các kiểu, nhưng nó lại không hề được xử lý gì cả, đang "nhìn chòng chọc" cậu với vẻ dữ tợn.

Lâm Tử Bình thình lình tỉnh táo, quá mức kì quặc rồi, đây đã không còn đi đúng kịch bản nữa! Nhưng toàn thân cậu vậy mà chút sức cũng không có, chỉ biết cầu xin: "Không... Không được, tôi không quay nữa... Dừng lại mau..."

Ai ngờ Dương Khải Văn lại mắng: "Tiểu tử thối! Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, ai mới là BOSS của cậu!"

Thế mà vẫn còn đọc thoại, nhưng Lâm Tử Bình đã không muốn làm nữa, trong cơn hoảng loạn quay đầu thét lớn về phía Dương Khải Ca: "Sếp, cứu tôi với!"

Không ngờ là Dương Khải Ca lại giương nụ cười thương hiệu theo thói quen với cậu nói: "Tiếp tục đi chứ Tử Bình, cậu diễn rất chân thật đó!"

Lâm Tử Bình chả thèm nghĩ nhiều, gắng sức nhúc nhích người, cực lực tránh thoát lòng bàn tay của Dương Khải Văn, nhưng không biết làm sao, cả người giờ đây thực sự không còn chút sức để dùng. Dương Khải Văn thừa thế gấp không chờ nổi bổ nhào lên người Lâm Tử Bình, hai cánh tay vòng ra sau lưng định tháo thắt lưng.

Lâm Tử Bình hoảng sợ, khóc thét kêu gào tên những nhân viên công tác còn lại: "Các người mau đến cứu tôi với!"

Nhưng bất kể cậu khóc thét như nào, cũng không một ai đi đến giúp cậu. Mà bên kia, A Nghiệp vẫn đang chuyên chú đứng đó quay phim, những cảnh xảy ra nãy giờ đều ----- quay hết vào trong máy.

Lâm Tử Bình thực sự không tin được chuyện sẽ phát triển đến thế, trong đầu cậu chợt trống rỗng, không biết nên làm cái gì.

Qυყ đầυ đen đúa của Dương Khải Văn chậm rãi tiếp cận "cánh hoa" tươi non của Lâm Tử Bình, ngay trong nháy mắt tiếp xúc đến, Lâm Tử Bình đã linh cảm được sẽ xảy ra chuyện gì, cả người chợt run rẩy, cơ thể bất giác liều mạng lui về sau, nhưng lại bị hai tay Dương Khải Văn ôm lấy eo thon túm trở về.

Lần này, Dương Khải Văn trước dùng tay to thô ráp chầm chậm chà xoa vặn ngắt dươиɠ ѵậŧ mềm mịn. Cảm giác tê dại dần dà từ háng Lâm Tử Bình truyền khắp toàn thân.

Một thiếu niên chưa trải sự đời, bị một người đàn ông trần như nhộng chơi đùa trước đám đông, làm cậu nhục nhã đến mức muốn độn thổ cho xong, nhưng trong cơ thể lại xuất hiện cơn kɧoáı ©ảʍ trước giờ chưa từng có, sự tỉnh táo trong thoáng chốc cũng bắt đầu mơ hồ. Khi đầu lưỡi Dương Khải Văn di chuyển trên người Lâm Tử Bình, cậu thậm chí còn nhạy cảm đến run giật, còn kìm không được cất lên tiếng rên.

"Cậu quả nhiên rất nhạy cảm nha."

Dương Khải Văn dùng giọng điệu thỏa mãn bảo, miệng cũng bú nút đầṳ ѵú Lâm Tử Bình, nơi này cũng là nơi cậu thấy đặc biệt kí©h thí©ɧ. Dương Khải Văn vừa mυ"ŧ nút, vừa dùng răng se nhẹ đầṳ ѵú Lâm Tử Bình, còn phát ra âm thanh bú sồn sột dâʍ đãиɠ.

"Ưa..."

Lâm Tử Bình thấy từng cơn sóng sướиɠ từ hai đầṳ ѵú chạy khắp toàn thân, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân cũng dựng người dậy. Đầu lưỡi Dương Khải Văn tiếp tục dời xuống dưới, để lại rất nhiều vết nước nhiễu nhại trên người cậu, hơi mũi nóng hổi thổi lên người, khiến Lâm Tử Bình khó chịu khẽ ngọ nguậy.

Không lâu sau, miệng Dương Khải Văn đã đến giữa hai chân Lâm Tử Bình, gã tách đôi chân cậu ra, nhìn chăm chăm dươиɠ ѵậŧ vì quá mức hưng phấn mà ngỏng đầu.

Có thể là do quá phấn khích, sắc mặt Dương Khải Văn đỏ nhẹ, ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình cũng đã ứa ra dịch ngọt, đến cả tay thô cầm nắm dươиɠ ѵậŧ Lâm Tử Bình cũng hơi run rẩy. Gã nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ đỏ hồng ngóc đầu của Lâm Tử Bình với ánh mắt nóng rực, qυყ đầυ còn trinh tỏa ra hơi thở tươi mới, lỗ niệu đạo tràn ra ít dịch nhầy trong suốt, dươиɠ ѵậŧ nổi gân xanh đang giật nhẹ.

Dương Khải Văn vốn không hứng thú gì với "công nghiệp sản xuất phim gay dành cho người lớn" của anh trai Dương Khải Ca, gã phần nhiều vẫn là cùng phụ nữ làʍ t̠ìиɦ, chỉ có đôi khi mấy lần nổi hứng mới tìm vài tên "người mẫu nam" trông vừa đẹp và hơi trung tính xíu trong mấy câu lạc bộ để nếm thử mới lạ.

Lần đầu Dương Khải Văn thấy Lâm Tử Bình trong công ty đã bị kí©h thí©ɧ nứиɠ tình, bản thân gã cũng chả rõ, chính mình tại sao lại hứng thú với một cậu nhóc lớn xác bình thường đến thế, có lẽ là kiểu chàng trai nhút nhát như Lâm Tử Bình khiến gã "kích động".

* Ở đây có chơi chữ, raw là "鸡动", đúng phải là "激动" nghĩa là kích động, tác giả ghi "鸡动" đồng âm với từ trên ý bảo vừa kích động mà c** cũng động theo.

Khi biết được Lâm Tử Bình vẫn còn trinh, hiến lần đầu bản thân cho tác phẩm đầu tay, Dương Khải Văn càng thêm phấn khích, dây dưa năn nỉ Dương Khải Ca rất lâu mới nhận được lời đồng ý cho quay chung với Lâm Tử Bình.

Vì để lát nữa có thể càng thoải mái, Dương Khải Văn định cho Lâm Tử Bình ném chút "ngon ngọt" trước, vì thế bèn nắm lấy gốc ©ôи ŧɧịt̠ cậu, thè đầu lưỡi ra liếʍ nhẹ lên qυყ đầυ.

"Ah..."

Lần đầu trong đời được người ta bú cho, kí©h thí©ɧ mãnh liệt làm bắp thịt toàn thân Lâm Tử Bình bất giác co rụt, chỉ cảm nhận được trên chuôi thịt có cái miệng ấm nóng đang mυ"ŧ siết, lưỡi nhỏ còn đang liếʍ tới liếʍ lui trên mào gà. Lâm Tử Bình không thể tin đây là sự thật, Dương Khải Văn thế mà nằm sấp trên người mình, chủ động hầu hạ mình, bú ʍúŧ ©ôи ŧɧịt̠ mình.

Dươиɠ ѵậŧ đã phình đến cực điểm, vừa to vừa cứng. Dương Khải Văn sau khi liếʍ láp thêm vài lần nữa, thì mở to miệng, kéo luôn cả tinh hoàn vào trong, lăn lăn hai hòn dái bên trong hệt một đứa trẻ đang ngậm kẹo, sau đó lại liếʍ dọc từ dươиɠ ѵậŧ đi lên, cuối cùng nuốt trọn qυყ đầυ vào trong miệng lần nữa. Kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ khiến cơ thể Lâm Tử Bình run rẩy không dừng, Dương Khải Văn mỗi lần đều nuốt cả cây vào trong, cho qυყ đầυ chọc đến cổ họng của mình, lúc nhả ra, nước bọt giữa đầu lưỡi và dươиɠ ѵậŧ tạo thành một sợi dây dài trong suốt.

Dương Khải Văn luôn luôn ngước mắt nhìn Lâm Tử Bình căng thẳng cả người, chỉ thấy hai tay cậu bấu chặt sofa, dươиɠ ѵậŧ trong miệng mình bắt đầu giật nảy nhẹ, dựa vào kinh nghiệm đầy mình Dương Khải Văn biết đây là điềm báo sắp xuất tinh.

"Nhịn không nổi thì bắn đi."

Nói xong, Dương Khải Văn lại nuốt sâu qυყ đầυ đã ửng màu đỏ tía của Lâm Tử Bình vào cuống họng, còn dùng đầu lưỡi quấn quanh dươиɠ ѵậŧ nuốt nhả một cách đầy tiết tấu.

"Ưʍ... Sắp ra rồi!"

Lâm Tử Bình cũng nhịn hết nổi nữa, cất tiếng kêu rên vang vọng, cơn co giật lan khắp người, kí©h thí©ɧ mãnh liệt khiến cậu phun trào lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào nơi sâu nhất trong cổ họng người đàn ông.

Dương Khải Văn lập tức nhả ©ôи ŧɧịt̠ cậu ra nhưng vẫn có một ít bắn vào trong, theo thực quản gã trượt xuống. Đây là lần đầu tiên Dương Khải Văn ăn thứ này của đàn ông đấy, chẳng qua tϊиɧ ɖϊ©h͙ xử nam không có mùi vị khó ngửi gì, trái lại không làm gã chán ghét.

Cơn sung sướиɠ Lâm Tử Bình nhận được mạnh mẽ hơn việc thủ da^ʍ gấp mấy trăm lần, cậu dưới sự tuốt sục của bàn tay Dương Khải Văn, tiếp tục bắn ra trước mặt ống kính, vẫn khó mà tin được sự thật ban nãy xuất đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấy vào trong miệng Dương Khải Văn.

Cả người cậu xuất hiện sự hưng phấn khó tả, mãi đến khi giọt cuối cùng được xuất ra, như thể đang trong một giấc mơ, toàn thân cũng bắt đầu nhão lỏng. Dương Khải Văn mang vẻ hài lòng, nở nụ cười xấu xa với gương mặt dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lâm Tử Bình bảo: "Thật biết bắn nha, suýt nữa làm tôi sặc rồi đấy."

Lâm Tử Bình hứng khởi đầy mặt đến đỏ mặt hình như đang nói "sướиɠ quá", này tất nhiên cũng bị Dương Khải Văn bắt trọn, gã đắc ý nói: "Thằng nhóc cậu, nãy la như gϊếŧ heo vậy, vờ ngây thơ chi, giờ coi cái dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của cậu kìa! Đã lắm đúng không, giờ đến lượt ông đây sướиɠ cái."

Dứt lời, Dương Khải Văn nhả tϊиɧ ɖϊ©h͙ sót lại trong miệng ra, kèm cả nước bọt bản thân, chơi đùa với cặp mông Lâm Tử Bình một trận, ra sức dùng ngón tay kéo căng trái phải cửa hậu ẩm ướt của cậu, lộ ra thịt mềm trong lỗ sau, và đồng thời A Nghiệp cũng bước lên trước, dùng ống kính đặc tả nơi đó một cách rõ rệt.

Lâm Tử Bình đã cạn kiệt hết sức, do vừa rồi đã bắn hết lần, lại cảm nhận được sự sung sướиɠ trên thân nên cũng không còn quá nhiều căng thẳng, giờ đây đã buông xuôi suy nghĩ chống cự, bởi do hai chân vô lực vẫn bị Dương Khải Văn vác cao lên vai, thân trên bị đè ép trên sofa, trái lại cả mông và phần háng đều vểnh lên thật cao, lỗ rách gốc đùi lộ cả phần đũng, rặc vẻ thị chúng.

Hậu môn được bao phủ bởi chút lông mềm lưa thưa bị tách rộng ra, theo sự gảy khẩy của ngón tay Dương Khải Văn, lỗ sau hơi mở ban nãy giờ đã rộng mở, có thể thấy rõ lớp thịt non hồng nhạt qua động nhỏ hình bán nguyệt, như bức bình phong chống lại sự xâm nhập của địch nhân.

Trải qua sự kí©h thí©ɧ gảy móc nãy giờ của Dương Khải Văn, chút dịch nhầy trong suốt dinh dính từ trong lỗ niệu đạo Lâm Tử Bình chậm rãi tràn ra, Dương Khải Văn dùng ngón tay dính làm ẩm cửa hậu đóng chặt, cúi đầu ngửi thử, có thể ngửi được một mùi xà phòng nhàn nhạt sót lại sau lần tắm sáng và mùi xạ hương độc đáo của cơ quan sinh dục thiếu niên.

Nhân viên công tác đứng ngoài vây xem cũng nhận ra sự thay đổi của chíp hôi Lâm Tử Bình, cậu nãy chống cự kịch liệt đã cạn kiệt năng lượng, giờ theo sự hí hoáy tới lui của mấy ngón tay Dương Khải Văn, cặp mông ấy thế mà đã theo ngón tay khẽ nhúc nhích, đám người vây xem đều không cầm lòng nổi mà nuốt nước miếng.

Lâm Tử Bình lúc này đã khó mà dằn xuống cơn rục rịch trào dâng trong người, tinh thần giờ càng thêm mơ hồ, chỉ cảm thấy vì cảm giác tê dại ngứa ngáy đó không ngừng từ sân sau nhà cậu truyền khắp toàn thân, có vẻ sảng khoái khó nói nên lời, kìm không đặng khẽ rên thành tiếng, nỗi sợ hãi trong lòng và cơn sung sướиɠ kì lạ đan vào nhau thật phức tạp. Điều cậu không biết là, chai nước khoáng cậu uống trước khi quay phim đã bị người ta lén bỏ thuốc vào, bằng không sao cậu có thể ở một nơi như này, dậy phản ứng sinh lý mạnh mẽ với một người đàn ông cậu không hề thấy ưng được chứ.

Dương Khải Văn cười đắc ý, cảm thấy đã đến lúc. Gã đỡ hai cánh mông trăng trắng như quả đào ngọt của Lâm Tử Bình lên, ngắm chuẩn môi đỏ trung tâm lỗ rách ưỡn dươиɠ ѵậŧ thô bự tới, chậm rãi đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào. Nơi tiếp xúc được tϊиɧ ɖϊ©h͙ bản thân Lâm Tử Bình và dịch nhầy ứa ra từ lỗ niệu đạo Dương Khải Văn làm ẩm một cách chu đáo, qυყ đầυ chầm chậm thuận lợi lõm vào động thịt đỏ hồng, theo việc dươиɠ ѵậŧ đút vào từng tấc một, cảm giác sảng khoái làm Dương Khải Văn phải nhắm chặt hai mắt, đang từ từ hưởng thụ cảm giác chinh phục thiếu niên ngây thơ.

A Nghiệp vác máy quay phim tiếp cận dần, ống kính lỗ kim nhắm chuẩn nơi giao hợp, ống kính đặc tả cảnh săn bắt ấy, còn bên Dương Khải Văn thì dùng một máy quay toàn cảnh cùng với biểu cảm khuôn mặt Lâm Tử Bình.

Lâm Tử Bình cảm nhận được một vật lạ thô to đang dần xâm nhập vào trong người mình, trong cảm giác ngứa ngáy còn xen lẫn vẻ đau đớn không ít.

"Không... Đừng mà, xin anh đó... Ưa! Aaaaa!"

Đột nhiên, một cơn đau nhói như xé ruột xé gan khiến Lâm Tử Bình không khỏi thét thảm đau đớn, trong tiếng la thảm thiết ấy, một sợi máu tươi đỏ hồng trộn lẫn với chất lỏng trong cửa sau rỉ ra từ từ, theo việc đâm sâu của dươиɠ ѵậŧ, từng giọt một chảy dọc theo đáy chậu đến giữa hai đùi trắng ngần.

Những người khác ở hiện trường nhìn thấy cảnh này, không khỏi máu nóng dâng trào, khó dằn xuống cơn kí©h thí©ɧ trong mình, thợ đèn A Thành móc ©ôи ŧɧịt̠ mình ra xóc lọ, A Đông bên kịch vụ liên tục sờ soạng đũng quần u lên.

Dương Khải Văn sau khi phát hiện Lâm Tử Bình chảy máu, hơi dừng lại chút, sau đó chợt nở nụ cười đắc ý, tiến công lại lần nữa. Lâm Tử Bình đau đến gập hai chân, nhưng lại càng khiến Dương Khải Văn có được tư thế đâm vào tuyệt hơn nữa.

Trong nháy mắt, dươиɠ ѵậŧ dài chừng 18 cm của Dương Khải Văn lút cán trong lỗ mật của Lâm Tử Bình, gã thở ra một hơi thật dài: "Đã quá..."

Nước mắt trên mặt và máu ở háng chảy xuống không ngừng, bi phẫn đan xen trong lòng, thứ quý nhất đời cứ thế mất đi dưới bao con mắt chăm chú của đám người, mà cậu chỉ có thể cất lời hay ý đẹp trong tim với hệ thống: "Tao ȶᏂασ cả lò nhà mày, mày là cái thứ hệ thống rách nát... Hại chết tao rồi!"

Hệ thống thế mà vẫn đáp lại bằng chất giọng dễ nghe nhưng lạnh lùng bảo: "Không đau đớn không thành công, trò nào cũng có thời người mới thôi, kỳ đầu đều có hơi khó chịu, dần dần rồi sẽ tốt hơn."

"Cái đìn ȶᏂασ..."

Máy quay trung thực ghi lại quá trình mất trinh của Lâm Tử Bình, đây là một cảnh đặc biệt xuất sắc, ngay cả người quay qua biết bao phim người lớn như Dương Khải Ca cũng không khỏi kích động hẳn lên.

Trên sofa, Dương Khải Văn bắt đầu tăng nhanh nhịp cắm nông sâu, mỗi một lần vào ra, đều kí©h thí©ɧ sâu sắc cửa hậu non nớt của Lâm Tử Bình. Khi đó, động nhỏ mềm xinh trinh trắng vừa rạn nứt, đang phải chịu đựng cơn kí©h thí©ɧ lẫn trêu đùa của tên già đời như Dương Khải Văn.

Theo dươиɠ ѵậŧ vào sâu ra nông hết lần này đến lần khác trong cơ thể, Lâm Tử Bình chỉ thấy cơn đau nhói ban đầu đã giảm bớt dần, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ hoà với khổ sở giày vò mình ngọc thanh xuân của cậu, không biết lượng lớn chất lỏng đến từ đâu tạo thành bọt khí trắng sữa lan tràn ra ngoài từ cửa hậu, làm dươиɠ ѵậŧ Dương Khải Văn như được tra dầu đến sáng bóng. Phía dưới phần mông, sofa kém chất lượng bị ngấm ướt tróc ra chút nước sơn đen, dính lên cặp mông trắng trẻo của Lâm Tử Bình, cơ thể cũng theo nhịp đυ. lặp đi lặp lại của Dương Khải Văn mà đập liên tục vào lưng sofa, tiếng rêи ɾỉ trong họng cũng chịu không nổi mà cất lên đầy nhịp nhàng.

Lâm Tử Bình dần dà cảm nhận được từng cơn sóng sướиɠ như thủy triều tràn vào bờ, trong người như có một ngọn lửa rực cháy đang bốc cháy hừng hực, tiếng thở gấp hoà với tiếng rêи ɾỉ trầm thấp trong cơn cuồng loạn, đầu óc như rơi vào khoảng không hỗn loạn.

Cảm giác ấm áp khi lần đầu cưỡng ép đút vào lỗ sau nhỏ mềm xiết chặt ©ôи ŧɧịt̠ gã, khiến gã cảm nhận được cơn sướиɠ trước giờ chưa từng có, gã vừa liên tục đẩy nhanh tốc độ cắm rút, vừa cao giọng hét lên "sướиɠ quá".

Ước chừng vào ra khoảng 5 phút, có lẽ là do cơn đau gây ra mà cậu cau chặt mày, răng cắn chặt vào nhau, đường ruột co giật xoắn khít một trận kịch liệt, như thể có miệng nhỏ của một đứa trẻ đang bú ʍúŧ ©ôи ŧɧịt̠ gã vậy. Ngay khoảnh khắc đó Dương Khải Văn cũng cảm nhận được sự tê dại, cộng thêm nhịn không nổi nữa, trước khi cao trào ập đến, trái lại cũng không quên lời nhắn nhủ trước đó của Dương Khải Ca, mau chóng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun trào ra ngoài, tưới lên mặt và ngực trước của Lâm Tử Bình.

Dương Khải Văn sau khi "nỗ lực hết mình" cuối cùng cũng chống đỡ hết nổi, xụi người sang bên, lúc này Dương Khải Ca mới hài lòng hô: "Cắt!"