Chương 15: Tiếp tục làm nhiệm vụ

Người tới không ai khác chính là tông chủ Tần Mạch Lâm.

Lê Thanh Tùng và Diệp Mặc chưa từng gặp qua tông chủ, tuy nhiên, thấy hắn xưng hô với sư tôn mình thân quen như vậy, cũng đoán ra được là một nhân vật thượng tầng Huyền Vũ tông. Vậy nên cả hai không chút chậm trễ cùng đứng dậy hành lễ.

Hồng Ảnh tiên quân mỉm cười đáp lại hắn: "Đúng vậy, đây là hai đệ tử ta mới thu nhận. Đứa nhỏ tên là Thanh Tùng, đứa lớn là Diệp Mặc."

Đoạn y lại quay sang giới thiệu với hai người: "Đây là tông chủ, cũng là sư bá của các ngươi, Kiếm Vũ tiên quân Tần Mạch Lâm."

Hai người Lê Thanh Tùng và Diệp Mặc lại cung kính cúi người lần nữa:

"Đệ tử ra mắt tông chủ."

Chỉ thấy Tần Mạch Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn bọn họ:

"Không cần đa lễ."

Nói xong hắn rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Hồng Ảnh tiên quân, xem ra là muốn cùng y hàn huyên tâm sự. Lê Thanh Tùng và Diệp Mặc biết ý vội lui ra ngoài.

Tần Mạch Lâm uống một ngụm trà, không nhanh không chậm lên tiếng:

"Đồ đệ ngươi chọn không tệ."

"Tất nhiên, mắt ta mà lại." Hồng Ảnh tiên quân nhướng mày đắc ý.

"Ta đang nói đến dung mạo của bọn họ."

"..." Rồi sao? Ngươi đang mỉa mai ta chỉ biết chọn mặt phải không?

Tần Mạch Lâm hơi cong khóe môi: "Bất quá... nói đi cũng phải nói lại, hai thằng nhóc này thông qua khảo nghiệm thiên phú khá nhanh, đặc biệt là cái đứa cao lớn kia. Vậy nên tiềm lực thật sự của chúng khó mà dự đoán được."

Khuôn mặt yêu nghiệt xinh đẹp chuyển từ màu xám xịt sang trời quang mây tạnh. Hồng Ảnh tiên quân nghe câu này mới cảm thấy hài lòng một chút, y trầm ngâm mở miệng:

"Thực ra ta chọn chúng một phần vì cảnh ngộ của chúng khá giống ta. Bản thân cũng có chút nghiên cứu đối với thể chất đa linh căn, hi vọng có thể giúp đỡ phần nào việc tu luyện của chúng nó."

"Ồ, thật hiếm khi thấy ngươi nghiêm túc suy nghĩ cho người khác như vậy đấy."

Tần Mạch Lâm đứng dậy đến gần y, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm mỹ nhân, không dấu vết nhíu mày:

"Hàm Tiếu sư đệ, ngươi cũng đừng chỉ quan tâm để ý mỗi đồ đệ của ngươi. Bản quân còn chưa được "an ủi" đâu."

Hồng Ảnh tiên quân lập tức đỏ mặt, bối rối đáp:

"Ngươi đường đường là tông chủ, sao cứ hở ra là đòi... làm chuyện kia."

Tông chủ không phải nên có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, bộ dáng nghiêm túc cấm dục sao? Nhìn con sói đói này đi, chỉ thiếu điều muốn bổ nhào vào y mà gặm cắn cho thỏa thích.

Hồng Ảnh tiên quân gạt tay người nào đó ra, không vui nói:

"Nghiêm túc một chút, người khác trông thấy bây giờ."

"Ta chỉ là muốn hỗ trợ sư đệ tu luyện."

"..." Tu luyện cái rắm, ngươi bớt ngụy biện đi.

"Được rồi, đừng nháo loạn nữa. Chúng ta vào trong phòng, sư huynh giúp ngươi điều hòa linh khí."

"Không... không cần."

Kháng nghị vô hiệu.

Chỉ một cái phất tay, vị tông chủ nào đó dễ dàng tạo ra một kết giới bao trùm toàn bộ tiểu viện của phong chủ Mỹ Nhân phong.

Ừm, như thế này là tốt nhất, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Tha hồ mà tu luyện.

Hồng Ảnh tiên quân bị tông chủ sư huynh không chút khách khí lôi về phòng ngủ. Cánh cửa tự động mở ra rồi đóng lại, mỹ nhân bị ném lên trên giường.

"Sư huynh... thật sự không cần đâu... ưʍ..."

Tông chủ nào đó trực tiếp dùng môi bịt miệng người dưới thân lại. Thế là xong chuyện!

***

"001, mày nghe tao nói chứ?"

Đã hai ngày trôi qua, Lê Thanh Tùng chưa giao lưu với hệ thống nhà mình. Lúc này cậu vô cùng chân chó hỏi thăm nó.

[Kí chủ có việc gì không?]

"À thì... tao muốn hỏi xem hiện tại có nhiệm vụ nào không, tao muốn tích điểm."

[Kí chủ có thể mở giao diện hệ thống để xem rồi lựa chọn.]

Lê Thanh Tùng nhìn màn hình trong suốt lơ lửng hiện ra, cậu nhấn vào bảng nhiệm vụ, lập tức trông thấy một loạt thanh nhiệm vụ sáng lên.

"Sao chỉ toàn là săn thú với hái dược liệu, tìm bảo thạch thôi vậy?"

[Cấp bậc hiện tại của kí chủ chỉ có thể mở ra nhiệm vụ như vầy thôi.]

[Kí chủ đừng vội, cái này cũng giống lịch luyện bên ngoài tông môn ấy. Không những có thể tích điểm mà còn rất có ích cho việc gia tăng tu vi của kí chủ.] Hệ thống tiếp tục giải thích.

[Nên nhớ rằng trải nghiệm thực tế càng nhiều thì kinh nghiệm và tốc độ tu luyện của kí chủ càng được củng cố, tu vi cũng dễ thăng tiến hơn.]

"Tao hiểu rồi. Cảm ơn mày nha."

Lê Thanh Tùng hớn hở chọn vài nhiệm vụ, sau đó đóng giao diện thoát ra ngoài.

Mấy ngày này cậu cố gắng tìm hiểu mọi thứ về Huyền Vũ tông, biết được phía sau đỉnh Nha Bích có một sơn cốc, nơi đó đầy rẫy mãnh thú và các loại linh hoa linh thảo, cũng là một khu vực nguy hiểm được tông môn treo biển hạn chế xông vào.

Lê Thanh Tùng dự định rủ Diệp Mặc cùng đi, nhưng nghĩ lại cảm thấy một nơi hung hiểm như vậy mà kéo hắn theo thì không tốt. Cậu có hệ thống nên không sợ chết lắm, nhưng hắn thì khác. Chẳng may xảy ra chuyện gì cậu biết phải ăn nói sao với sư tôn.

Thế nên vẫn là đi một mình thì hơn.