TG4 - Chương 2

Editor: Mettle

Nghe Bạch Vũ nói xong, sắc mặt An Nhã Vi biến đổi, kinh hoảng thất thố nói: “Ai, ai có sở thích luyến đồng! Mày, mày đừng nói hươu nói vượn nữa!”

Bạch Vũ chớp chớp mắt: “Tao chỉ đùa một chút thôi, mày khẩn trương như thế làm gì?”

“Đừng đùa như vậy, đó là con của hàng xóm tao, nếu như bị mọi người nghe thấy được……”

Bạch Vũ trợn mắt trắng, không chờ An Nhã Vi nói hết liền ngắt lời: “Được, được, đừng nói nữa, nhanh mở cửa vào nhà đi.”

Khi nói chuyện Bạch Vũ đã lấy chìa khóa trong tay An Nhã Vi, tự đi đến mở cửa ra.

“Này, sao mày đến nhanh vậy?” An Nhã Vi đi theo sau Bạch Vũ đi vào trong phòng nói.

Bạch Vũ ném túi trên sô pha, sau đó ngồi xuống một bên lười nhác trả lời: “Lúc tao gọi điện thoại cho mày tao đã đang ở trên đường đến rồi.”

“Thì ra là như vậy.”

An Nhã Vi lên tiếng, lúc này Bạch Vũ vươn cánh tay, cầm mấy cái túi plastic An Nhã Vi đang cầm trong tay.

“Oa, mày mua nhiều đồ ăn ngon thế, Nhã Vi, tao yêu mày quá!”

Bạch Vũ nhìn thấy đồ ăn vặt và đồ uống lập tức hưng phấn lên, xé mở một túi khoai tây chiên, ăn mấy miếng.

“Này, mày ăn luôn đấy à? Lát nên đến giờ ăn cơm trưa rồi, chờ đến chiều hẵng ăn đồ ăn vặt.”

“Không sao, đừng làm cơm trưa, phiền lắm, lúc nào đói bụng thì gọi cơm hộp là được rồi.” Bạch Vũ vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói:“Nhã Vi, nhanh mở TV lên đi, tìm một bộ phim, chúng ta vừa xem TV vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện phiếm.”

An Nhã Vi thở dài, bất đắc dĩ cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, sau đó đã bị Bạch Vũ kéo ngồi xuống sô pha.

Bạch Vũ ôm một túi khoai tây chiên, nghiêng người, đầu dựa vào vai An Nhã Vi, cười hì hì nói: “Sướиɠ quá, lâu rồi chưa được hưởng thụ như vậy, giống như trở lại thời chúng ta còn đi học.”

“Đúng vậy, lâu rồi chúng ta không ở trong nhà nhau chơi.”

An Nhã Vi cũng không nhịn được nói một câu, vẻ mặt Bạch Vũ khó chịu nhìn An Nhã Vi: “Hừ, không phải đều tại mày sao, mày kết hôn sớm như thế làm gì?”

“Mày cho rằng ai cũng giống mày sao? Suốt ngày chơi đổi bạn trai.”

“Tao đổi bạn trai suốt ngày là bởi vì tao chán, nếu mày chưa kết hôn, dành cả ngày chơi với tao, muốn tao cả đời không có bạn trai cũng được.”

An Nhã Vi liếc Bạch Vũ một cái: “Đừng nói hươu nói vượn.”

“Ai nói hươu nói vượn? Em yêu, đến đây để cho ông xã hôn một cái.”

Bạch Vũ nói xong liền chu đôi môi dính vụn khoai tây chiên lên, híp mắt dán lại gần An Nhã Vi, An Nhã Vi trực tiếp dùng tay đẩy mặt Bạch Vũ về: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, tao có một chuyện nghiêm túc muốn nói với mày.”

“Chuyện nghiêm túc?” Bạch Vũ ngơ ngác chớp chớp mắt: “Chuyện nghiêm túc gì?”

An Nhã Vi hít một hơi thật sâu, làm cho tâm trạng bình tĩnh lại nói: “Tiểu Ngư, trên người tao đã xảy ra một chuyện cực kỳ thần kỳ……”

An Nhã Vi đang định nói chuyện hệ thống ảo tưởng ra với Bạch Vũ.

Bạch Vũ là bạn tốt nhất của cô, ngoài người nhà cô ra cô ấy cũng là người quan trọng nhất đối với cô, hơn nữa xét ảo tưởng với cô từ bố và chồng vẫn luôn giấu ở trong lòng, về tính sự, trừ Bạch Vũ ra An Nhã Vi không thể nói về chuyện hệ thống ảo tưởng cho những người khác.

“Chuyện thần kỳ? Là gì?”

Vẻ mặt Bạch Vũ kỳ quái nhìn An Nhã Vi nói.

“Ngày hôm qua……”

An Nhã Vi đang muốn nói chuyện, thì hình ảnh quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa, trước mắt An Nhã Vi tối sầm, sau đó người cô đã rời khỏi phòng khách nhà mình, Bạch Vũ ở trước mắt cũng đã biến mất.

Chuyện này là như thế nào? Vì sao mình lại tiến vào thế giới ảo tưởng?

An Nhã Vi kinh ngạc đầy mặt, đồng thời vội vàng quay đầu nhìn bốn phía.

“Nơi này…… Nơi này là……”

Nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, An Nhã Vi ngơ ngác mở to hai mắt nhìn, chỗ này rõ ràng là phòng trọ nhỏ bên ngoài trường học cô và Bạch Vũ cùng thuê lúc học đại học!

“Hoan nghênh người sử dụng hệ thống An Nhã Vi, đi vào thế giới ảo tưởng của Bạch Vũ.”