TG4 - Chương 3

Editor: Mettle

“Cái, cái gì? Đây là thế giới ảo tưởng của Bạch Vũ?

Vẻ mặt An Nhã Vi có vẻ không thể tưởng tượng được.

“Tiểu Ngư có ảo tưởng với mình? Sao, sao có thể? Rõ ràng mình với nó đều là con gái!”

An Nhã Vi ngơ ngác lẩm bẩm, cô căn bản không thể tin được tất cả.

Nhưng chỗ An Nhã Vi đang đứng lúc này đúng thật là nhà trọ năm đó cô thuê cùng Bạch Vũ, phòng ngủ chật hẹp, trang trí đơn sơ, trong phòng có mỗi một cái giường đôi cũ, một tủ quần áo có vẻ hoàn chỉnh.

Khi đó, An Nhã Vi và Bạch Vũ ở trong căn nhà trọ như vậy ba năm.

“Lạch cạch.”

Tiếng chìa khóa chuyển động trong ổ khóa vang lên, tiếp theo cửa phòng mở ra, Bạch Vũ đẩy cửa ra, từ bên ngoài đi vào.

Cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa ở sau đầu, để lộ trán, nhìn qua cực kỳ thanh thuần, đó đúng là kiểu trang điểm của Bạch Vũ khi vừa vào đại học.

An Nhã Vi nhìn thấy Bạch Vũ sắc mặt thay đổi, trong lòng càng thêm khẩn trương, có lẽ đây đúng thật là ảo tưởng của Bạch Vũ.

“Sao mày ở nhà vậy?”

Bạch Vũ đóng cửa lại sau đó đi đến, nhìn thấy An Nhã Vi đang trên ghế sa lon lập tức kinh ngạc nói.

“Hôm nay mày nói tối không về như?”

An Nhã Vi nghe Bạch Vũ nói xong sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích như thế nào, nơi này là ảo tưởng của Bạch Vũ, cô không biết mình nên nói gì làm gì ở bên trong ảo tưởng của Bạch Vũ.

“Không phải là mày bị Trương Độ Viễn cho leo cây đó chứ? Hừ, tao đã nói với mày rồi, thằng nhóc kia không đáng tin cậy, sao mày vẫn ngu xuẩn treo ở trên người thằng đó vậy.”

An Nhã Vi vẫn không có hé răng, Bạch Vũ nghi hoặc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục nói: “Mày có chuyện gì vậy, ngày thường mỗi khi tao nói bậy về Trương Độ Viễn mày đều giải thích cho anh ta, hôm nay sao lại không nói một câu nào?”

“Thằng nhóc kia bắt nạt cậu à!” Bạch Vũ nói tới đây lập tức nổi giận, trong giọng nói chất chứa lửa giận, “Nhã Vi, rốt cuộc là có chuyện gì, mày nói đi, cho dù hắn có làm gì mày, tao đều sẽ giúp mày!”

An Nhã Vi lắc lắc đầu, cố gắng nở nụ cười nói: “Không có gì, anh ấy không bắt nạt tớ.”

“Thật vậy hả?” Bạch Vũ nghe An Nhã Vi nói xong có vẻ không quá tin.

An Nhã Vi gật đầu, sau đó điều chỉnh lại hô hấp nói: “Lúc nãy mày đi đâu vậy?”

“Tao? Tao vừa đi đến bệnh viện.”

“Đi bệnh viện? Vì sao mày đến bệnh viện? Mày có bệnh gì à?”

Bạch Vũ vẫy vẫy tay nói: “Không có, không phải mày biết rồi sao, mấy ngày trước tao cảm thấy không thoải mái, để phòng ngừa tao liền đi đến bệnh viện kiểm tra một chút, bác sĩ nói không có sao, nhiều chú ý nghỉ ngơi là được.”

Nói xong, Bạch Vũ đi qua mở tủ quần áo ra, lấy một bộ áo ngủ từ bên trong tủ quần áo ra, sau đó quay đầu lại nói với An Nhã Vi: “Tao đi vào tắm trước nhá.”

“Trời nóng như vậy, vì sao mày lại mặc bộ quần áo ngủ này?”

An Nhã Vi nhìn Bạch Vũ ôm bộ quần áo ngủ vào trong ngực, không nhịn được hỏi một câu.

Xem nhiệt độ, bây giờ đúng là mùa hè, An Nhã Vi và Bạch Vũ thuê phòng không có điều hòa, cho nên mùa hè chưa bao giờ mặc quần dài với áo ngủ dài, đều mặc áo ngực mỏng và qυầи ɭóŧ, có đôi khi nóng đến không chịu nổi thì sẽ ngủ khỏa thân.

Đương nhiên, người ngủ khỏa thân đều là Bạch Vũ, không phải An Nhã Vi.

“À, bởi vì người tao có cảm giác không khỏe, cho nên vẫn mặc kín một chút, nhỡ bị cảm thì sao.”

Bạch Vũ nói xong liền xoay người vào trong phòng vệ sinh, hơn nữa sau khi đóng cửa lại chỉ nghe thấy một tiếng lạch cạch, Bạch Vũ vậy mà khóa cửa bên trong.

Lúc này An Nhã Vi không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn.

Tính cách Bạch Vũ không giống An Nhã Vi, cô có tính cách tùy tiện, tuy diện mạo bên ngoài an tĩnh hơn An Nhã Vi, nhưng cô lại là một nữ hán tử, đặc biệt là ở trước mặt người thân thiết sẽ càng không màng hình tượng.

Lúc ở chung với An Nhã Vi, lúc Bạch Vũ đi tắm rửa hay là đi WC cũng không khóa cửa, có đôi khi còn không đóng cửa, trước khi tắm còn ở bên ngoài làm trò cởϊ qυầи áo trước mặt An Nhã Vi, tắm xong cũng không quấn khăn tắm, cả người trần trụi đi ra, lau người và sấy tóc ở trước mặt An Nhã Vi.

Cho nên vừa rồi biểu hiện của Bạch Vũ cực kì kì lạ, ncô không chỉ lấy ra bộ đồ ngủ chưa từng mặc trong mùa hè từ trong tủ, mà còn không vênh váo cởϊ qυầи áo ở trước mặt An Nhã Vi nữa, hơn nữa sau khi đi vào nhà vệ sinh còn khóa chặt cửa lại.

“Kì lạ thật.”