Quyển 3 - Chương 43: Mị lam điện ảnh

Chương 43: Mị lam điện ảnh

Đám đệ tử tinh anh đứng trên mặt đất, nhìn từng khối thảo nguyên hư ảo hiện rồi biến mất, cũng là không tránh khỏi mở mang tầm mắt.

Bọn họ mở to hai mắt, ngơ ngác mà nhìn, đối với sự huyền ảo này càng thêm hướng tới.

Phương Chính đứng ở trước nhất, vẻ mặt bình thản nhìn, một chút giao động cũng không có.

Cái này không phải là vì Phương Chính có chỗ hơn người, mà chẳng qua là vì hắn giờ khắc này đã nhập tâm vào tính toán của mình. Cho nên dù có nhìn thấy, nhưng bộ não lại không có tiến hành xử lí thông tin nhận được, vì vậy cũng không có phản ứng gì cả.

Mà trừ Phương Chính ra, lúc này dưới ánh mắt tập trung của mọi người, một con chim màu xanh đột nhiên lướt qua, chui vào lỗ hỏng, thành công tiến vào phúc địa.

Hạc Phong Dương nhìn thấy, mày hơi nhíu lại.

- Là truyền tín lam điểu cổ! Phượng Cửu Ca muốn làm cái gì?

Mà con cổ trùng này, cũng vừa vặn đem Phương Chính tập trung lại.

Hắn ánh mắt hơi mị, trong lòng nghĩ đến vài thứ, vô thức lẫm bẫm.

- Đại thần Phượng Cửu Ca...

Cũng may, giờ khắc này không một ai chú ý đến một phàm nhân nhỏ nhoi như Phương Chính, vì vậy cũng không ai phát giác.

Mà tiếp theo phía sau, cảnh tượng xuất hiện làm cho tất cả mọi người kính hãi, cho dù là cổ tiên cũng một đám kinh hãi đến há to miệng.

Một khối quang ảnh khổng lồ, từ trong tổng thể rơi xuống. Trên Thiên Thê sơn trong phút chốc có một mảnh thảo nguyên rộng lớn.

- Trời ạ! Một khối phúc địa lớn như vậy, hắn cư nhiên cũng có thể cắt?!

Hạc Phong Dương lúc này ngơ ngác tại chỗ, cứng đơ như tượng đá.

Mà trong đám cổ tiên, có người ngay lúc này phản ứng, một tia kiếm quang bắn ra, hiện ra chân thân.

- Ha ha ha, mảnh phúc địa thật lớn a. Nó chính là của ta, ai cũng đừng nghĩ theo ta cướp.

Vị cổ tiên Kiếm Nhất Sinh này cười to, chuẩn bị đem mảnh phúc địa này nhét vào tiên khiếu của mình, lớn mạnh phúc địa của bản thân.

Mảnh phúc địa bị cắt ra nếu có diện tích vừa đủ lớn, sẽ không bị phân tán thành nguyên khí, mà vẫn sẽ như cũ là một khối đất. Cổ tiên có thể đem mảnh phúc địa này gôm thâu vào phúc địa của bản thân, từ đó tăng lên một phần diện tích cho phúc địa của chính mình.

Mà Kiếm Nhất Sinh hiển nhiên cũng đang định làm như vậy.

Mắt thấy Kiếm Nhất Sinh sắp đắc thủ, bỗng một đạo điện quang lóe lên, từ trong mảnh phúc địa, một bóng người màu lam bắn vọt ra.

Kiếm Nhất Sinh bất ngờ không kịp phòng, chớp mắt bị đánh bay ra ngoài.

Nhìn lại, liền thấy bóng người này là do vô số tia điện kết lại mà thành. Tia điện hình người này cũng không phải là bình thường, chính là một loại tai kiếp.

Địa tai, mị lam điện ảnh!

Mị lam điện ảnh là một loại địa tai tương đối khó đối phó, tốc độ nhanh, mà lực chiến cũng mạnh.

Bất quá, mị lam điện ảnh cũng không phải tai kiếp phúc địa Hồ Tiên đang gặp phải, mà chính là di lưu của lần địa tai trước để lại.

Phúc địa Hồ Tiên, bắt nguồn từ Bạch Hồ tiên tử.

Bạch Hồ tiên tử là lục chuyển nô đạo cổ tiên, chuyên điều khiển hồ ly. Lúc còn sống vượt quá bốn lần địa tai của lục chuyển, đến lần thứ năm liền gặp phải địa tai mị lam điện ảnh.

Nô đạo cổ sư giỏi về lợi dụng số lượng bắt nạt người khác, nhưng bản thân lại không có chiến lực mạnh mẻ gì. Phương pháp đối phó nô đạo cổ sư hữu hiệu nhất chính là tiếp cận đem gϊếŧ.

Mị lam điện ảnh tốc độ nhanh, Bạch Hồ tiên tử không cách nào ngăn cản được, bị nó tiếp cận, gϊếŧ chết.

Sau khi nàng chết, tiên khiếu trở thành phúc địa Hồ Tiên. Nhưng bởi vì không có người tiêu diệt, cho nên mị lam điện ảnh cũng còn lưu lại bên trong phúc địa.

Trải qua thời gian dài, mắt thấy lần địa tai thứ sáu sắp tới, địa linh Tiểu Hồ Tiên liền chọn lựa chủ nhân. Phương Nguyên vặn dụng định tiên du, mượn nhờ ký ức của mình về đãng hồn sơn, cuối cùng giành được phúc địa vào tay.

Nhưng Phương Nguyên chỉ mới tứ chuyển, trong tay chỉ có định tiên du cùng xuân thu thiền là tiên cổ, nhưng cả hai đều không dùng cho công phạt, vì vậy cũng không có cách nào gϊếŧ được mị lam điện ảnh.

Đến hiện tại, nhân lúc địa tai kéo tới, mị lam điện ảnh liền bắt đầu ra tay, phá hoại phúc địa. Phương Nguyên không có cách nào, trực tiếp đem nguyên mảnh đất chỗ nó đang đứng cắt bỏ, trục xuất nó khỏi phúc địa.

Mị lam điện ảnh bị trục xuất, không cam lòng muốn quay lại, trong lúc nó nhảy ra khỏi mảnh phúc địa, vừa vặn đυ.ng phải Kiếm Nhất Sinh.

Kiếm Nhất Sinh chiến lực cũng không thấp, lúc này liền cùng mị lam điện ảnh giao chiến kịch liệt.

Hai bên đánh nhau, mặt đất chấn động không thôi.

Mà trong lúc này, hơn mười thân ảnh đột nhiên lao ra, giống như sói đói, trong nháy mắt đã đem mảnh phúc địa vừa rồi chia cắt sạch sẽ, chút cặn bã cũng không còn.

- Đám đê tiện chết tiệc các ngươi! Lão tử dẫn đi quái vật, càng vất vã công lại càng lớn, các ngươi cư nhiên lại không chừa cho ta một chút nào! Mười tám đời tổ tông nhà các ngươi! Ta nguyền rủa các ngươi đi ngoài không được, sinh con trên đầu dài!

Kiếm Nhất Sinh tức giận đến oa oa kêu to, trong đời hắn còn chưa ăn qua thiệt thòi lớn như vậy, bị mị lam điện ảnh đuổi đến chật vật.

- Còn có Phương Nguyên tiểu tặc, thật sự độc ác, to gan lớn mật, cư nhiên tính kế ta! Có gan liền cùng ta chiến một trận.

Vừa hét, vừa bắn ra phi kiếm truyền thư cổ.

Phi kiếm truyền thư cổ tốc độ cự kỳ mau, còn có thể phá không, cho dù không có lỗ hỏng cũng có thể chui vào trong phúc địa.

Đám đệ tử Tiên Hạc môn một mặt dại ra.

Đây là phòng thái của cổ tiên sao?

Bọn họ trong lòng nghĩ.

Mà Phương Chính lúc này, lại bình thản lấy ra một con cổ trùng.

Con cổ này nhìn qua giống như một bình hồ lô bằng thủy tinh, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện đây là một con kiến, có đầy đủ đầu, chân. Chỉ là phần thân của nó lớn quá mức cho phép, cho nên nhìn qua có chút giống cái hồ lô.

Phương Chính lúc này hướng đầu con cổ về phía mị lam điện ảnh ở xa, vận dụng một cái sát chiêu.

Liền, từ người mị lam điện ảnh, một tia điện tách ra, bắn vọt về phía Phương Chính.

Tia địa rất nhỏ, chỉ như một sợi tơ, nhưng uy lực của nó lại có thể đánh chết một vị cổ sư.

Nhưng tia điện này, lại ngạnh sinh sinh bị con cổ trong tay Phương Chính nuốt mất. Thông qua phần thân trong suốt của nó, có thể nhìn thấy được tia điện đang không ngừng chớp nháy ở bên trong.

Phương Chính nhìn một chút con cổ trùng trong tay, mỉm cười đem nó thu vào không khiếu.

Sau đó, cười như không cười, liếc mắt nhìn quanh một vòng.

Giờ khắc này, Phương Chính cảm nhận được có không ít ánh mắt của cổ tiên đang dán trên người mình.

Cái này cũng không tránh khỏi, bởi vì mị lam điện ảnh là chiến lực cấp lục chuyển, thậm chí có thể đè nặng đánh mấy vị lục chuyển bình thường. Phương Chính chỉ là một cổ sư phàm nhân, vậy mà lại có thể bình yên lấy đi một tia điện trên người nó.

Cho dù tia điện này rất nhỏ, nhưng đây trên một phương diện nào đó cũng có thể tính là tiên tài. Còn thuộc vào loại không phải muốn lấy liền có thể lấy.

Phương Chính kỳ thực cũng không muốn gây chú ý, nhưng cũng hết cách, phi lôi kiếm cổ của Phương Chính cần bình luyện để loại bỏ áp chế địa vực. Bình luyện là gì thì tạm không nói, chỉ nói trong quá trình bình luyện phi lôi kiếm cổ, cần có một loại cổ tài làm chủ tài, chính là lôi điện, còn phải là loại thuần khiết.

Lôi điện do cổ trùng tạo ra không tính là thuần khiết, chỉ có lôi điện do thiên địa tạo ra mới tính.

Cho nên, Phương Chính đã đổi không ít tài nguyên, luyện chế một đám cổ trùng, làm ra một cái sát chiêu chuyên môn để "bắt lôi".

Mục đích ban đầu của sát chiêu này là muốn thu thập tia sét trong tự nhiên khi trời mưa. Nhưng khoảng thời gian qua, Phương Chính còn chưa có cơ hội gặp được sét trong mưa.

Lúc này nhìn thấy mị lam điện ảnh, Phương Chính đột nhiên nảy sinh ý nghĩ.

Mị lam điện ảnh vốn là địa tai, cũng chính là nói, nó không phải cổ trùng tạo ra, mà là do trời đất sinh ra. So với sét trong mưa, nó còn "thuần khiết" hơn rất nhiều.

Nếu là sét trong mưa, Phương Chính cần phải thu thập một lượng rất lớn, sau đó còn phải đem chúng luyện lại, sau đó mới có thể dùng để bình luyện phi lôi kiếm cổ. Nhưng nếu là sét lấy từ mị lam điện ảnh thì sao?

Phương Chính nghĩ, liền không do dự làm thử.

Hắn thông qua chức năng so sánh, còn có công năng bao phủ toàn thân của hình thái thứ hai của Tiểu Thiên, trước đánh giá khả năng thành công. Sau đó tiến hành, thành công thu được một tia sét mà không bị tổn thương.

Lại thông qua chức năng so sánh, Phương Chính có thể chắc chắn, một tia lôi điện nhỏ síu vừa rồi, dư sức để Phương Chính bình luyện phi lôi kiếm cổ.

Cho nên, bị cổ tiên nhìn thì cứ để họ nhìn, chỉ cần có thể có lợi cho chính mình, Phương Chính cũng không ngại.

Ngay khi Phương Chính vừa nhìn quanh một vòng xong, ngay vị trí của phúc địa Hồ Tiên, một ánh sáng bạch kim bộc phát.

Trong ánh sáng, xuất hiện một cánh cửa cao mười trượng có màu đỏ, trên cửa còn có một tấm biển tỏa ra ánh sáng chín màu, đề bốn chữ phúc địa Hồ Tiên.

Từ trong cánh cửa, một đám mây màu hồng phấn bay ra, một chùm sáng bảy màu theo trong mây phóng ra, bao phủ lấy Phương Chính.

Trong nháy mắt, Phương Chính biến mất ngay tại chỗ.

- Đi vào!

Hạc Phong Dương nhìn thấy, trong lòng cũng không khỏi run lên.

Mà ngay sau đó, một tia sét từ trên cao lao xuống, thẳng hướng cửa lớn, đúng là mị lam điện ảnh.

Mị lam điện ảnh muốn nhân cơ hội này, một lần nữa đi vào trong phúc địa.

Nhưng là, ánh sáng bạch kim trong sát na biến mất, cửa lớn cũng cùng lúc biến mất theo.

Mị lam điện ảnh chậm một nhịp, thất bại trong gang tắc.