Quyển 3 - Chương 42: Muốn trang bức, cũng không cần đợi người tới gây sự

Chương 42: Muốn trang bức, cũng không cần đợi người tới gây sự

Thiên Thê sơn cao ngất trong mây, cao hơn trăm vạn trượng.

Nó nằm ở trung ương của Trung Châu, là nơi tập trung rất nhiều truyền thừa, là thành hiền chị sơn. Thời cổ, nó là cầu nối giữa phàm và tiên, có thể đi tới thiên đình.

Lúc này, dưới chân núi, một đám đệ tử tinh anh của Tiên Hạc môn đang đứng.

Dẫn đầu là một nam thanh niên, dung mạo bình thường, tóc dài quá thắt lưng đen bóng như thác mực. Đôi con ngươi đen, thâm sau như một cái vực không đáy.

Người này họ Cổ Nguyệt, tên gọi Phương Chính!

Phương Chính lần này là tiếp nhận nhiệm vụ, đi tới Thiên Thê sơn, mà đây cũng là nhiệm vụ trọng yếu nhất khiến hắn phải gia nhập Tiên Hạc môn.

Hôm nay, đúng là ngày phúc địa Hồ Tiên độ kiếp.

- Cái này còn phải chờ bao lâu nữa a?

Trong đám đệ tử, có người nhỏ giọng phàn nàn.

Bọn họ ở đây chờ, cũng đã chờ nửa canh giờ, nhưng trước mắt như cũ chỉ là một mảnh trống trơn. Nếu không phải bọn họ biết chính xác vị trí, còn có cổ tiên đưa tới đây, bọn họ quả thật còn cho rằng, chính mình đã đi lạc rồi.

Nhưng mặc dù trong lòng đối Phương Nguyên có chút oán giận, nhưng một đám đệ tử này, lại không ai dám lên tiếng chỉ thẳng tên Phương Nguyên để phàn nàn.

Bởi vì Phương Nguyên là ca ca Phương Chính. Mà Phương Chính, là một kẻ bọn họ không dám chọc vào.

Phương Chính đi tới Tiên Hạc môn chỉ mới hai tháng mấy ngày, nhưng trong Tiên Hạc môn, cho dù là mấy trưởng lão ngũ chuyển, đều đối với Phương Chính bảy phần nể, ba phần sợ.

Phương Chính trong hai tháng, làm mười cái nhiệm vụ lớn, mấy mươi cái nhiệm vụ nhỏ, chiến lực kinh ngươi, đàn thú mấy vạn con cũng gánh không nổi một chiêu của hắn. Bất cứ một loài tài nguyên nào, chỉ cần hắn muốn là có thể lấy về một đám.

Tài này của hắn cũng là tuyệt đỉnh, gần như áp quá rất nhiều thiên tài khác. Mặc kệ ngươi khiêu chiến hắn về mặc nào, đều không cách nào thắng được.

Phương Chính thi đấu nô đạo với Dương Quang, kết quả chỉ bằng vào một con bưu cấp vạn thú vương, đã có thể xoay đàn thiết uế phi hạc hơn vạn con quay vòng vòng, không cách nào chống trả.

Có đệ tử thử thăm dò kiến thức của Phương Chính, kết quả chỉ bằng vài ba câu của Phương Chính, vị đệ tử kia triệt để có cảm ngộ, cư nhiên còn thành công làm ra một cái sát chiêu.

Mà luận về luyện cổ, Phương Chính càng làm cho trên dưới Tiên Hạc môn, trừ mấy vị cổ tiên cao cao tại thượng ra, đều toàn bộ chịu thua.

Nhất nhị chuyển cổ trùng, Phương Chính mỗi một lần luyện chế đều là một đám mấy trăm con. Tam chuyển cổ trùng, tùy theo độ khó mà có nhiều có ít, tỉ lệ thành công không trọn vẹn mười thành, thì cũng phải chín thành tám. Mà tứ chuyển cổ trùng, mỗi con đều luyện không quá hai lần đã thành.

Mặc dù Phương Chính chưa luyện qua ngũ chuyển cổ trùng trong Tiên Hạc môn, nhưng từ tỉ lệ suy xét, khả năng luyện chế thành công của hắn cũng phải bảy tám phần mười.

Nếu không phải vì điểm cống hiến chưa đủ, Phương Chính hiện tại chắc đã là trưởng lão.

Cho nên dù hắn còn mang danh là đệ tử tinh anh, nhưng trên thực tế, không có vị trưởng lão nào trong môn dám đắc tội qua hắn.

Nhất là gần nhất, Phương Chính không còn gặp phải áp chế của địa vực, một thân tu vi ngũ chuyển đỉnh phong của hắn, càng làm cho người khác ớn lạnh.

Đây con mẹ nó, triệt triệt để để là một yêu nghiệt từ trong trứng a!

Rất nhiều người đều nói, trong tương lai, chức thái thượng trưởng lão của Tiên Hạc môn, nhất định sẽ có một chỗ cho Phương Chính.

Chính vì vậy, mặc dù mấy người này đối với Phương Nguyên vẫn luôn trốn trong phúc địa, để bọn họ chờ lâu có chút bất mãn. Nhưng vì Phương Nguyên là ca ca của Phương Chính, cho nên một đám cũng không ai dám nói gì.

Phương Chính lúc này lạnh nhạt, đứng thẳng người, ánh mắt như cũ nhìn về phía trước.

Phương Chính biết mấy người bên cạnh mình lúc này đang nghĩ cái gì, kỳ thực Phương Chính cũng đang ở trong lòng mắng thầm Phương Nguyên mấy câu, chỉ là làm vẻ ngoài lạnh nhạt mà thôi.

Lại nói tới, từ sau lần đầu làm nhiệm vụ, bởi vì không có ai lại tới đưa mặt cho Phương Chính vã, cho nên Phương Chính thay đổi kế hoạch một chút.

Thay gì chờ đợi có người tới gây sự để trang bức, Phương Chính chủ động phóng ra, chăm chỉ cày cuốc nhiệm vụ, lấy được khá nhiều điểm cống hiến. Việc này làm không ít đệ tử tinh anh chú ý tới hắn.

Tiếp theo, Phương Chính lại dùng số điểm này đi đổi cổ tài. Một mặt là muốn thăng luyện, luyện chế cổ trùng cho mình. Mặt khác, chính là muốn thu hút sự tò mò của người khác.

Cổ sư tu hành, bình thường tuy cũng cần có một số cổ tài, nhưng trong thời gian ngắn ngủi mà đổi nhiều cổ tài khác nhau như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là luyện cổ.

Mà Phương Chính là mượn việc này, bại lộ thêm khả năng luyện cổ của mình.

Sau đó, Phương Chính tỏ ra hiểu biết, dẫn đến có đệ tử muốn thăm dò tri thức của mình, từ đó mượn việc chỉ điểm khiến người ta chú ý.

Còn trận chiến với Dương Quang, kỳ thực cũng đơn giản.

Phương Chính để Tiểu Thiên đem giả ý thả vào người Dương Quang, thần không biết quỷ không hay. Dương Quang bởi vì biết thức lực của mình không đủ đối phó Phương Chính, trong lòng rất khó chịu, lại chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn thu tay.

Nhưng có giả ý ảnh hưởng, hắn càng nhịn càng khó chịu, cuối cùng chịu không nổi, hướng Phương Chính khiêu chiến.

Dương Quang mặc dù có Thiên Hạc Thượng Nhân trong ký hồn tảo hỗ trợ, nhưng Dương Quang bị giả ý âm thầm cản tay, làm Dương Quang nhiều lần xảy ra sai lầm, cuối cùng thua Phương Chính trong nhục nhã, ở trước mặt mọi người, hành lễ gọi Phương Chính một tiếng "phụ thân" theo đúng giao ước.

Mà Phương Chính lúc đó cũng không như tưởng tượng của người khác, nói "ta không có đứa con như ngươi". Ngược lại, Phương Chính nói.

- Con trai ngoan của ta, ngươi thật làm người phụ thân là ta đây thất vọng, vô cùng thất vọng. Ngươi ngạo mạn mà không có thực lực để ngạo mạn, ngươi ngông cuồng mà không có tài năng để ngông cuồng, ngươi vọng tưởng thứ vượt quá khả năng của bản thân. Kiến thức nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp. Ngươi, còn không bằng một cái móng tay của phụ thân ngươi là ta đây!

Một phen lời nói "dạy dỗ" này, làm Dương Quang tức suýt chút muốn liều mạng. Nhưng hắn cắn răng, áp chế lại tâm tư của mình.

Nhẫn! Dương Quang không thiếu thứ này.

Nhưng rõ ràng từ đó về sau, Phương Chính trong Tiên Hạc môn càng ngày càng nổi danh, mà Dương Quang thì lại trở thành hòn đá kê chân cho Phương Chính. Mỗi khi Dương Quang làm được gì đó tốt, người ta khen hắn một câu, liền không tránh khỏi đẩy danh tiếng của Phương Chính lên một bậc.

Nhất là Phương Chính cứ mỗi lần nhìn thấy Dương Quang, đều sẽ tự nhận mình là "phụ thân" càng làm cho Dương Quang mất hết mặt mũi. Nhưng nói không xong, đánh cũng không lại, Dương Quang chỉ có thể chủ động tránh né Phương Chính. Cái này càng làm cho hắn ta nghẹn một bụng, sát ý đối với Phương Chính cũng ngày càng mãnh liệt.

Phương Chính đối với cái này lại không thèm để ý, bởi vì trong người Dương Quang, ngoài giả ý của Phương Chính ra, còn có một mảnh linh hồn ẩn nấp.

Ý chí là sinh ra từ linh hồn, có mảnh linh hồn ở, tia giả ý kia luôn được bổ sung, không sợ tiêu hao. Mà có giả ý ở, Phương Chính có thể biết rõ ý nghĩ của Dương Quang, so với linh hồn Thiên Hạc Thượng Nhân trong ký hồn tảo càng rõ ràng hơn rất nhiều.

Cho nên mặc kệ Dương Quang muốn làm gì, Phương Chính đều có thể biết được đại khái, trước tiên bố cục đối phó.

Dương Quang đã được xác định là phân thân tiếp theo của Lạc Hành, đương nhiên hắn phải phí một phen tâm tư lên người hắn ta rồi.

- Sau hôm nay, cũng nên tiến hành bước tiếp theo, còn phải tranh thủ lên đường đi Tây Mạc. Tây Mạc ta một chút cũng không biết, cho nên ở đó sẽ tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực. Mà trước khi đi, còn phải ghé Đế Quân thành để bổ sung thêm vật tư.

Phương Chính lúc này tại trong lòng căn nhắc, tâm tư bắt đầu chuyển hướng tính toán tương lai.

Mà giờ khắc này, trên trời cao, Hạc Phong Dương ẩn mình trong mây, nhìn chằm chằm vào vị trí ký thác của phúc địa Hồ Tiên trên Thiên Thê sơn.

Lần này đi tới Thiên Thê sơn tìm Phương Nguyên, Hạc Phong Dương cũng đi cùng. Một là để bảo vệ đám đệ tử tinh anh bên dưới. Hai là đề phòng có cổ tiên gây rối.

Bởi vì giờ khắc này, bao xung quanh Thiên Thê sơn có không ít cổ tiên. Này đó cổ tiên, có đến từ thập cổ phái, cũng có tán tu, ma đạo.

Cổ tiên từ thập cổ phái tới, chủ yếu là muốn xem Tiên Hạc môn làm sao hợp lý hóa lời nói dối Phương Nguyên là đệ tử. Mà tán tu cùng ma đạo, cũng là canh chuẩn việc phúc địa Hồ Tiên độ kiếp, ôm tâm tư may mắn vớt chỗ tốt mà tới chuyện.

Cho nên Hạc Phong Dương có mặt, cũng là đề phòng mấy người này.

Lý do thứ ba, cũng là vì phúc địa Hồ Tiên độ kiếp.

Trong mắt Hạc Phong Dương, Phương Nguyên cũng chỉ là một phàm nhân, căn bản không có khả năng giúp phúc địa độ kiếp. Vào thời khắc mấu chốt, hắn có thể mượn việc này ra tay giúp đỡ, từ đó dễ dàng thâu tóm mảnh phúc địa này cho Tiên Hạc môn.

Mà việc thứ tư, còn là vì Hạc Phong Dương lo lắng Phương Chính trở mặt, ngay thời khắc mấu chốt đi đầu quân cho môn phái khác trong thập cổ phái.

Giờ khắc này, theo khí tức đặc hữu của tai kiếp kéo tới, Hạc Phong Dương lặp tức nghiêm túc lại.

- Địa tai bắt đầu buông xuống.

Mà Phương Chính trên mặt đất lúc này cũng cảm nhận được, loại khí tức hủy diệt này, bản thân hắn vừa mới trải qua cách đây cũng không tính là lâu, cảm giác vẫn còn in sâu ở đó.

Phương Chính một lời không nói, lấy ra một con điện văn chỉ hạc cổ.

Con cổ này là tam chuyển cổ trùng, cũng không phải là của Phương Chính, mà là Hạc Phong Dương giao cho hắn. Đây chính là lá thư Hạc Phong Dương viết, muốn Phương Chính thay hắn giao cho Phương Nguyên.

Điện văn chỉ hạc cổ theo ý niệm của Phương Chính, bay tại không trung, nhưng vẫn luôn ở cạnh Phương Chính, một chút cũng không có bay đi.

Đám đệ tử còn lại nhìn thấy, trong lòng nghi hoặc. Nhưng rất nhanh, từng đoàn quang ảnh xuất hiện đã cho họ câu trả lời.

Chỉ thấy trên Thiên Thê sơn, đột nhiên xuất hiện từng khối thảo nguyên. Những khối thảo nguyên này nhìn qua mờ ảo, giống như là sương mù, cũng giống như ánh sáng, mơ mơ hồ hồ, tựa thật tựa hư.

Phương Chính nhìn thấy, không một chút do dự nào, ý niệm chợt động, điện văn chỉ hạc cổ giống như một tia thiễm điện, bay vọt vào trong quang ảnh, trong sát na biến mất.

Mà này đó quang ảnh, cũng rất nhanh giống như mây khói, bốc hơi biên mất.

Các đệ tử tinh anh nhìn không ra cái gì, nhưng những cổ tiên xung quanh thì rất rõ ràng.

Hiện tượng vừa rồi, là do địa tai phá hoại, phúc địa hình thành lỗ hỏng, bên ngoài có thể thông qua lỗ hỏng, nhìn trộm một chút cảnh tượng bên trong.

Mà phía sau, Phương Nguyên dứt khoát đem chỗ bị hỏng cắt bỏ. Mảnh vỡ phúc địa bị cắt ra, do diện tích nhỏ, cho nên trực tiếp hóa thành nguyên khí, tiêu tán trong trời đất.

Bất quá, điện văn chỉ hạc cổ vẫn là thành công tiến vào phúc địa.

Hạc Phong Dương trên trời cao, nhìn thấy một màn vừa rồi, trong lòng cũng có cảm khái.

Hắn không nghĩ tới, Phương Chính chỉ là một phàm nhân, vậy mà phản ứng lại nhanh như vậy, cơ hồ là đồng thời với tốc độ phản ứng của cổ tiên. Nếu vừa rồi Phương Chính chậm một nhịp, chờ Hạc Phong Dương nhắc nhỡ, thì rõ ràng là điên văn chỉ hạc cổ đã không kịp đi vào lỗ hỏng, tiến vào phúc địa.

Lại càng không nghĩ tới, Phương Nguyên cũng có thể dứt khoát như vậy, vừa có lỗ hỏng liền trực tiếp cắt bỏ.

Phải biết, phúc địa một khi bị cắt, phần bị cất mất đó vĩnh viễn cũng không trở lại.

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Theo thời gian trôi, dưới sự kinh ngạc của tất cả các cổ tiên đang ẩn mình quan sát, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, phúc địa cắt ra rất nhiều mảnh nhỏ.

Mà Hạc Phong Dương lúc này sắc mặt đã có chút khó xem.

Nhẫm tính một chút, Phương Nguyên cắt bỏ trước sau mấy vạn mẫu. Cái này không khỏi khiến Hạc Phong Dương trong lòng mắng Phương Nguyên một câu.

- Đồ bại gia tử!