Quyển 3 - Chương 49: Đυ.ng phải tên điên!

Chương 49: Đυ.ng phải tên điên!

Tầng bốn Vạn Dặm lâu.

Phương Chính ngồi nhăm nhi tách trà, nhìn trung niên đang ăn như gió cuống.

Nam trung niên này Phương Chính vừa mới gặp cách đây không lâu, là người ngồi bên đường kéo nhị hồ trước đó.

Phương Chính kiên nhẫn chờ hắn ta ăn xong, thế này mới lên tiếng.

- Gọi ta Lạc Hành. Ta nên gọi ngươi là gì?

Trung niên nhìn lại Phương Chính, cầm ly rượu trên bàn lên, vừa nhăm nhi vừa nói.

- Ta là Chung Lương. Lạc Hành, ngươi cũng giống như ta, là người chuyển sinh sao?

Trung niên đáp, cũng là hỏi lại.

Phương Chính cười như không cười, đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Chung Lương.

- Ta khuyên ngươi không nên đem việc đó tuyên dương ra ngoài. Những kẻ như ngươi, ở thế giới này bị bài xích, thậm chí còn có cường giả cửu chuyển muốn đem gϊếŧ chết. Ngươi ra ngoài tùy tiện nói như vậy, là muốn bị gϊếŧ chết sao?

Chung Lương hơi giật mình, sau đó cười nói.

- Nếu nguy hiểm như vậy, ngươi còn nói mấy lời đó trước mặt ta sao?

Phương Chính nghe xong, cười phì một tiếng, nói.

- Bởi vì ta và ngươi không giống nhau. Ta chẳng qua chỉ là quen biết mấy người giống ngươi mà thôi.

Chung Lương sắc mặt hơi đổi, sau đó như nghĩ tới cái gì, nói.

- Ngươi là đang tìm kiếm những người như ta, tập hợp lại một chỗ sao?

Phương Chính hơi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.

- Không nghĩ tới ngươi lại nghĩ đến như vậy. Bất quá, cái đó là đúng, cũng không đúng.

Hắn dừng một chút lại nói.

- Ta đang xây dựng thế lực, cần nhiều người giúp sức, chỉ là trong lúc lôi kéo thành viên, phát hiện ra những người như ngươi thôi. Xem như là tiện tay mà làm thôi.

Chung Lương nghe xong, lại cười nhạo nói.

- Ngươi chẳng phải nói những người như ta bị bài xích, bị đuổi gϊếŧ sao? Tiện tay tập hợp lại, không sợ cái tổ chức đó của ngươi bị vây gϊếŧ?

Phương Chính nhìn Chung Lương thật sâu, mỉm cười hài lòng.

Tính ra, đây là người đầu tiên nhận ra vấn đề trong lời nói của Phương Chính.

Thiên ngoại chi ma tuy bị thiên ý bài xích thật, bị thế lực nắm giữ túc mệnh cổ kiên kị là thật. Cũng có một ý chí của tôn giả muốn gϊếŧ chết thiên ngoại chi ma cũng là thật.

Nhưng trên thực tế, cũng không có nguy hiểm đến mức khó sống. Thậm chí trong lịch sử cổ giới, còn có một vị thiên ngoại chi ma thành tựu cửu chuyển, một trong mười vị tôn giả trong lịch sử.

Hơn hết, nếu có thể làm ra cống hiến, kỳ thực thế lực nắm giữ túc mệnh cổ, đối với thiên ngoại chi ma cũng có thể mời chào. Một chút cũng không có đáng sợ đến mức không gϊếŧ không được.

Phương Chính trước đó nói, chẳng quá chỉ là một phen lời nói giật gân, hù dọa mà thôi.

Lôi kéo người khác, cách tốt nhất là tạo ra kẻ thù chung, tạo thế cục nguy hiểm, để đối phương cảm thấy "không phải người này là không được".

Phương Chính trước đây thành công, không chỉ Tần Phong, ba con cổ thiên ngoại, còn có Lưu Tử Phàm. Nhưng không có nghĩa vì vậy mà bọn họ dễ dụ, mà là tình cảnh khi đó, bọn họ không có lựa chọn.

Tần Phong là triệt để bị lừa, bị tình cảm lừa, hắn không biết Lạc Hành là xuyên việt giả, lại bị tư duy mù quán dẫn dắt mới bị lừa.

Ba con cổ trùng thiên ngoại là vì thế giới cũ cũng tồn tại tình huống tương tự. Người đến từ thế giới khác, luôn bị các vị thần đuổi gϊếŧ tru sát. Cho nên vừa nghe Phương Chính nói liền tin ngay.

Mà Lưu Tử Phàm, lại là trong tình huống bị dí súng vào đầu. Hắn không tin cũng phải kết minh. Mà phía sau lại bị sự hỗn loạn ở Tam Vương truyền thừa, cùng với việc Phương Chính biết trước chấn nhϊếp, vì vậy không tin cũng phải tin.

Nhưng tình cảnh trước mắt thì khác.

Chung Lương hiện tại sống rất yên ổn, mặc dù bề ngoài là đi ăn xin kiếm sống, nhưng trên thực tế hắn là tứ chuyển cổ sư, chỉ là sở thích quái gỡ mà thôi.

Hắn không có gì lo âu, cũng không có gì cầu cạnh Phương Chính, chỉ có Phương Chính đang cần năng lực chuyên môn của hắn. Cho nên hắn sáng suốt, rất sáng suốt phân tích lời nói của Phương Chính, làm ra ứng đối.

Phương Chính lúc này biết đã không thể dọa Chung Lương, liền chuyển chủ đề hỏi.

- Ngươi tin mệnh không?

Chung Lương cũng sớm đoán được Phương Chính sẽ chuyển chủ đề, vì vậy cũng không để ý, nói.

- Nửa tin, nửa không!

Hắn dừng lại một chút, mới nói.

- Con người sinh ra đã có sẵn số mệnh. Số mệnh định hướng cho họ thành tựu mà họ đạt được. Nhưng số mệnh cũng sẽ biến đổi, theo cách họ làm mà biến đổi.

- Ví dụ đi, số mệnh định sẵn ngươi có thể tu hành đến ngũ chuyển đỉnh phong. Vậy sau khi cần cù khổ tu, không ngừng cố gắng, ngươi đạt đến ngũ chuyển đỉnh phong. Nhưng nếu ngươi lười nhát, không chịu tu hành, vậy số mệnh cũng sẽ chậm rãi biến đổi, thành tựu đó của ngươi cũng liền biến mất.

- Lại lấy ví dụ, nếu số mệnh đã định sẵn ngươi cả đời chỉ có thể là ngũ chuyển đỉnh phong, vậy dù có cố gắng thế nào, ngươi cũng sẽ dừng lại ở ngũ chuyển đỉnh phong. Tuy nhiên, nếu có thứ gì đó tác động, tỉ như cơ duyên, làm ảnh hưởng số mệnh, vậy số mệnh cũng sẽ tùy thời thay đổi, để ngươi thành công đột phá lục chuyển.

- Vì vậy, số mệnh có thể chia thành định số và biến số. Định số là một cái quỷ đạo cố định, mà biến số sẽ tùy thời thay đổi sau cho phù hợp với hoàn cảnh mỗi người, duy trì họ không lệch khỏi định số của mình quá xa.

- Nói tóm lại, theo ta, số mệnh là có, nhưng không toàn năng đến mức chi phối hoàn toàn con người.

Chung Lương vừa dứt lời, Phương Chính đã nói.

- Mọi việc xảy ra, đều là do bản thân ta tự mình lựa chọn!

Chung Lương ánh mắt hơi lóe, nhìn về phía Phương Chính.

Giờ khắc này hắn cảm thấy, chính mình cùng Phương Chính đã bắt được tầng số của nhau.

Trên đời, có những người luôn tin số mệnh, thành công là số mệnh cho, thất bại là tại số mệnh an bày, giống như Phương Niệm Dung.

Xong cũng có những người không tin mệnh, cho rằng chỉ có bản thân mới quyết định được cuộc đợi mình, giống như bản hồn.

Nhưng mà, Lạc Hành đối với số mệnh, cũng giống như cách nhìn của Chung Lương, chính là vừa tin vừa không.

Số mệnh định cho ngươi là con đường có nhiều ngã rẻ, còn rẻ hướng nào, là do chính ngươi tự mình chọn.

Số mệnh công bằng với tất cả, cho nên nếu ngươi thay đổi, nó cũng sẽ tự động thay đổi cho phù hợp với ngươi.

- Vậy thì, nếu số mệnh an bày ngươi đời này mãi là phàm nhân, chết trong loạn lạc, liệu ngươi có phấn đầu thay đổi nó không?

Phương Chính lúc này đổi giọng hỏi.

Chung Lương mỉm cười.

- Nếu ta biết trước, ta sẽ chủ động tránh đi. Nếu ta không biết trước, vậy lúc đó chỉ có thể liều mạng vùng vẫy mà thôi.

Phương Chính mỉm cười, nhắm mắt nghĩ đến một cái quan cảnh, sau đó dùng họa ý cổ, đem quan cảnh này ngưng tụ thành bức họa. Phương Chính đem bức họa tùy ý thả lên một cái đĩa trống, đưa qua cho Chung Lương.

- Truyền ý niệm vào, liền có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Phương Chính hợp thời nói, Chung Lương do dự chốc lát, cũng làm theo.

Ngay sau khi ý niệm của hắn đi vào bức họa trên đĩa, bức họa đột nhiên biến mất, mà trong đầu Chung Lương dư ra một loạt hình ảnh.

- Đại hội luyện cổ, chữa trị túc mệnh cổ, đồ sát những người tham gia...

Chung Lương xem xong, mồ hôi lạnh nhịn không được chảy ra.

Chung Lương biết đại hội luyện cổ, đây là đại hội cách trăm năm mới tổ chức một lần ở Trung Châu, thu hút vô số cổ sư từ khắp nơi trong ngũ vực kéo về, nhân số tham gia là con số thiên vân.

Mà chiếu theo thời gian, chỉ còn vài năm nữa, đại hội luyện cổ lần tiếp theo sẽ mở ra. Đây là một việc bình thường.

Bất thường là, sau đó đó chỉ khoảng hơn mười năm, đại hội vốn trăm năm một lần lại lần nữa tổ chức.

Nhưng đáng sợ là tin tức đi kèm. Túc mệnh cổ, con cổ truyền thuyết trong Nhân Tổ truyện hiện tại bị thương. Cổ tiên Trung Châu mượn nhờ đại hội luyện cổ, chữa trị cho túc mệnh cổ.

Nhưng thế lực chống đối lại không cho phép, ra tay phá hoại, khắp nơi đồ sát, đem người tham gia thảm sát, quy mô trải khắp Trung Châu.

Kết quả túc mệnh cổ bị hủy, giới bích biến mất, đại thời đại buông xuống, tôn giả xuất thế.

Này đó tin tức, giống như một cơn ác mộng, bao trùm là Chung Lương.

Trốn!

Một phàm nhân như hắn, chỉ có thể trốn!

Nhưng trốn đi đâu a?

Ngũ vực thống nhất, tôn giả hiện thế, khắp nơi đều là chiến trướng. Căn bản trốn không được.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân cũng bị liên lụy, ai biết được trong lúc hỗn loạn, có cái sát chiêu nào đó của cổ tiên lạc đạn rơi trên người mình hay không đâu.

Chung Lương từ trong kinh sợ còn chưa kịp hồi thần, Phương Chính đã êm tai bình luận thêm.

- Những tin tức này, chính là đại thế mà số mệnh đã an bày. Ta có được nó, còn là thông qua một cái truyền thừa cấp bậc rất cao. Chính vì như vậy, ta mới thành lập thế lực, bất chấp chính đạo hay ma đạo, cũng mặc kệ là người thế giới này hay là thiên ngoại chi ma. Dưới đại thế hỗn loạn, cần phải có đủ sức mạnh mới có thể chống đỡ.

- Chung Lương, ngươi cảm thấy, chỉ bản thân ngươi, chống nổi cái đại thế đó không?

Chung Lương nghe xong, từ trong hoảng hốt hồi thần lại. Nhìn chằm chắm Phương Chính, muốn từ Phương Chính nhìn xem có thể phát hiện ra cái gì đó cho thấy mọi thứ là giả không.

Nhưng nhìn hồi lâu, hắn vẫn không phát hiện cái gì. Cuối cùng chỉ có thể thở dài cảm khái.

- Người già rồi, cũng liền nhát gan hơn. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a. Dưới đại thế đó, không phải cửu chuyển, khó lòng lay chuyển số mệnh. Nhưng cảnh giới cửu chuyển khó, khó, khó. Quả thật chỉ có thế lực khổng lồ, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Nói xong, nhìn Phương Chính, nhưng ngay sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt liền lộ nét kỳ quái.

- Ngươi vì sao lại tin tưởng ta như vậy?

Một câu này vừa hỏi xong, Chung Lương chợt ngộ ra vấn đề, nhất thời sắc mặt đại biến, đứng bật dậy.

Ngay từ lúc bắt đầu, Phương Chính chỉ hướng hắn nói chuyện, ý đồ mới chào hiện rõ, làm Chung Lương nhất thời không chú ý. Nhưng hiện tại nghĩ lại, Phương Chính có thể dễ dàng đem bí mật ra công khai với người chỉ vừa gặp mặt, thậm chí còn chưa chắc đã là người của mình. Cái này đại biểu cái gì? Đại biểu hắn thiện lương, tin tưởng người khác sẽ không bán đứng mình? Đại biểu hắn tin tưởng Chung Lương sẽ không tư chối?

Không, không có khả năng như vậy!

Chung Lương tin vào mắt nhìn người của mình. Phương Chính tuyệt đối không phải là người như vậy.

- Cho nên nói, ngay từ đầu, ta một là quy thuận, hai là có vào không có ra đi!

Chung Lương nhìn thấy Phương Chính lúc này đang ung dung uống trà, không nhịn được có chút run lên, bất quá cũng không biết là run lên vì sợ, hay là vì giận nữa.

- Cưỡng ép, sẽ không có trung thành!

Qua một lúc, Chung Lương nói.

Phương Chính cười khẽ, đặt ly trà xuống bàn.

- Đúng vậy. Cưỡng ép, thì không có trung thành. Nhưng cái ta cần, là năng lực và tri thức của ngươi, chứ không phải sự trung thành của ngươi. Cho nên, bắt lấy ngươi, sưu hồn, sau đó cũng không cần gì nữa.

Vừa nói, vừa đứng lên, đi lại gần Chung Lương.

Chung Lương lui lại, cổ trùng sẳn sàng phát động.

- Ngươi biết không, ta rất lười, cho nên cũng không thích dài dòng. Người ta nhìn trúng, nếu có thể dùng lợi ích tới đổi lòng trung thành, ta không ngại bỏ ra lợi ích bồi dưỡng. Nhưng nếu không được, vậy chỉ cần đoạt cái ta cần, còn lại cứ ném đi liền tốt lắm. Ngươi nói xem, ngươi thuộc một, hai là thứ hai?

Phương Chính cười tà mị, ánh mắt lạnh như băng, gương mặt tràn đầy tà ác, giọng nói nhỏ nhẹ lại từ tốn, nhưng toát ra một loại ám ảnh chậm rãi ăn mòn tâm trí người khác.

Chung Lương kinh hãi, lập tức phát động cổ trùng, nhưng lại phát hiện, cổ trùng của mình vậy mà bị trấn áp toàn bộ, không khiếu bị phong tỏa, chân nguyên không cách nào điều động.

Có Tiểu Thiên ra tay, cùng việc bị cổ tiên phong ấn cổ trùng là giống nhau.

- Ta... Nếu ta gia nhập các ngươi, ta có lợi gì?

Chung Lương trong lòng sợ hãi, vài lần mở miệng, cuối cùng nói.

Phương Chính mỉm cười, vỗ vai hắn một cái, trở lại bàn ngồi.

- Lão nhân gia ngươi rất thông minh, nhưng đáng lí ngươi nên hỏi câu này trước mới đúng a. Nếu như vậy, cũng không cần xảy ra việc xấu hổ vừa rồi. Nào, ngồi xuống đi, chúng ta lại trò chuyện, trò chuyện.

Chung Lương cảm nhận được sát khí trên người Phương Chính đã tán đi rất nhiều, trong lòng cũng tạm thả xuống chút ít. Bất quá cổ trùng vẫn như cũ không dùng được, chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt, đi lại ngồi lại chỗ của mình.

Bất quá trong lòng lại không nhịn được mắng một câu.

- Con mẹ nó, đυ.ng phải một tên điên!