Quyển 3 - Chương 48: Ý tưởng

Chương 48: Ý tưởng

Phương Chính trong lòng cũng không tránh khỏi có chút kích động.

Phải biết, giá trị của ba con cổ trùng này, không phải nằm ở chức năng tự thân, mà nằm ở tri thức chúng có. Hơn nữa còn thuộc vào loại tùy cơ ứng biến, bổ trợ cực kì tốt.

Bất quá nghĩ lại, một khi bị luyện hóa, tri thức này có giữ lại được hay không, vậy thì còn là một cái vấn đề khác.

Nghĩ tới như vậy, Phương Chính rất nhanh cũng liền bình tỉnh trở lại.

Hắn thở dài một hơi, nói.

- Không phải là ta không muốn giúp, mà sự thật là ta không biết kinh doanh.

Mưu sĩ cổ trầm mặt, bất quá, cũng không phải ngoài ý muốn gì.

Mấy người Lâm gia cũng giống như vậy, chỉ có chút thất vọng, xong cũng như là đúng như dự đoán.

Phương Chính dù gì cũng chỉ là con người, không thể hoàn hảo, toàn trí toàn năng. Hắn có thể biết không ít thứ, nhưng cũng tuyệt đối có không ít thứ hắn không biết.

Lâm An lúc này liền nói.

- Lạc Hành ca ca, kì thực chúng ta cũng biết ngươi đối với việc kinh thương là không biết. Nhưng chúng ta biết, ngươi nhất định sẽ có ý tưởng phá cục. Bằng vào ý tưởng của ngươi, còn có khả năng của chúng ta, không phải là không có cơ hội thắng.

Phương Chính nhìn Lâm An, sau đó suy tư.

Ý tưởng, hắn quả thật có vài cái, nhưng có dùng được hay không, thì không biết.

Nhất là, Phương Chính không biết gì về tình hình ở Đế Quân thành, tùy tiện nêu ý tưởng, cũng không hợp với tác phong tính trước động sau của hắn.

- Vậy trước tiên, ta muốn dùng thử thức ăn và rượu của tửu lâu.

Trầm ngâm một lúc, Phương Chính nói.

Nếu đã kinh doanh về mặt ăn uống, vậy trước tiên vẫn nên bắt tay vào việc này. Nếu có thể thay đổi công thức nấu ăn thành công, đây sẽ là lợi thế.

Không lâu sau đó, Phương Chính được dẫn tới Vạn Dặm lâu của Lâm gia.

Tửu lâu bốn tầng. Tầng một dùng cho phàm nhân, tầng hai dùng cho nhất nhị chuyển cổ sư, tầng ba tiếp đãi tam tứ chuyển, mà tầng bốn chuyên dùng cho ngũ chuyển.

Hình thức cùng Tứ Quý lâu của Thương gia thành cũng tương tự, bất quá không có việc chiêu đãi miễn phí.

Trong tầng hai, tầng ba có chia làm hai khu, phân biệt giữa nhất chuyển và nhị chuyển, tam chuyển và tứ chuyển.

Nhất chuyển cổ sư, giảm giá mười phần trăm, nhị chuyển giảm hai mươi phần trăm, tam chuyển giảm ba mươi phần trăm, tứ chuyển giảm bốn mươi phần trăm, mà ngũ chuyển tất giảm nửa giá.

Ở Đế Quân thành, vật giá so Thương gia thành càng đắc hơn một bậc. Hơn nữa chiến lực cổ sư ở đây càng cao. Ngũ chuyển cổ sư tuy không phải một bó to, nhưng cũng có năm sáu vị. Tứ chuyển cũng không phải số ít.

Mà bọn họ đi ăn, cũng không phải độc thân một mình, nhất định sẽ dẫn theo người thân bạn bè. Một đám cùng ăn, nhưng tính tiền lại chỉ có thể tính theo người có tu vi cao nhất, nếu giảm giá quá nhiều, nhất định sẽ lỗ vốn.

Nhưng cũng nhờ hình thức giảm giá như vậy, còn có thức ăn và rượu cũng không kém, cho nên Vạn Dặm lâu mới đứng được ở Đế Quân thành đến nay.

Phương Chính đi vào, được dẫn lên tầng bốn.

Người ở đây cũng đã nhận được thông báo từ trước, Phương Chính vừa vào bàn ngồi, thức ăn đã được đưa lên.

Theo ý Phương Chính, bởi vì hắn chỉ là nếm thử, cho nên mỗi món chỉ làm một ít, vừa đủ nếm qua là xong.

Phương Chính ăn thử thức ăn, lại uống thử rượu, có thể nói là gần như không có chỗ có thể thay đổi, đều là mỹ vị.

Phương Chính suy tư một chút.

Tửu lâu cũng không chỉ bán rượu, có người vào đây cũng chỉ để ăn. Thậm chí còn có trà, vì có người sẽ không thích uống rượu, giống như Phương Chính bình thường cũng chỉ uống trà.

Mà nếu là ăn, vậy Phương Chính vừa nghĩ đến vài thứ.

- Dẫn ta vào bếp!

Phương Chính yêu cầu, rất nhanh liền được dẫn xuống bếp.

Phương Chính quan sát nguyên vật liệu nấu ăn, suy tư một chút, hỏi.

- Bí mật bị tiết lộ mà các ngươi nói, có liên quan đến công thức nấu ăn và ủ rượu đi?

- Đúng vậy!

Lâm An gật đầu.

Phần lớn rượu ở đây đều ủ từ trái cây, mà rượu của Vạn Dặm lâu là ủ từ cơm, cùng rượu gạo bình thường cũng có khác biệt lớn. Giá thành rẻ, mùi vị cũng ngon.

- Nếu là từ cơm, vậy thì hẵn có cơm mẻ đi!

Phương Chính trong lòng suy tư, đi xem vò rượu ủ. Rất nhanh, hắn vui vẻ phát hiện, quả thật là có cơm mẻ.

- Các ngươi nghĩ sao, nếu chúng ta làm ra món tráng miệng? Không dùng cho tráng miệng, cũng có thể thay bánh ngọt bán kèm với trà.

Lâm An mặt lộ vẻ vui mừng, Phương Chính hỏi như vậy, hiển nhiên là đã có ý tưởng.

Phương Chính lúc này xoắn tay áo, đem tóc cuộc gọn, nói.

- Ta biết làm một loại bánh, chuẩn bị bột, đường, còn có...

Phương Chính nói tới đây, chỉ vào mấy viên cơm lên men trong chum rượu ủ, nói.

- Vớt chúng ra. Những thứ này có thể dùng để nấu ăn.

Người trong bếp đều là người của Lâm gia, đương nhưng biết thân phận của Phương Chính.

Nghe hắn nói, liền ào ào làm theo.

Rất nhanh, Phương Chính bắt tay vào làm bánh.

Đời trước, nhà hắn cũng không có nhiều tiền để mua quà bánh. Cho nên bánh hắn ăn, đều là trong nhà tự làm. Thậm chí mẹ hắn còn làm bánh, để chị hắn bán.

Hắn lúc nhỏ cũng có theo mẹ học cách làm, công thức nấu, hắn vẫn còn nhờ.

Nửa ngày sau, mẻ bánh đầu tiên được làm ra.

- Thử đi!

Phương Chính đem cái bánh cắt ra, nhìn đám người bên cạnh, nói.

Bọn họ nhìn nhau, vẫn là ngoan ngoan thử.

- Ngon a! Mềm mại, lại dai dai. Trong vị ngọt thanh, còn mang theo một chút hậu chua. Có ăn bao nhiêu cũng không thấy chán.

Lập tức có người khen.

Lâm An hai mắt sáng lên, như nghĩ ra cái gì, nhìn lại Phương Chính.

Phương Chính mỉm cười, nói.

- Ta còn vài loại bánh khác. Một lúc nữa liền dạy các ngươi, còn vận dụng chúng như thế nào, vậy phải xem các ngươi nghĩ như thế nào.

Mấy người Lâm gia mặt tràn ngập vui mừng, hứng khởi vô cùng, liên tục gật đầu, còn rất nôn nóng chờ đợi.

Nhưng hai ngày sau, một đám kiệt sức nằm liệt trên đất, gần như không bò dậy nổi.

Bây giờ bọn họ đã cảm thụ tới cảm giác của Lâm Xung khi Phương Chính ghé qua, trước lúc họ rời khỏi Nam Cương.

Con mẹ nó, thật không xem con người là người.

Bọn họ dù gì cũng chỉ là phàm nhân, sức chịu đựng tuyệt đối không kịp cổ sư. Liên tục hai ngày, ngoài ăn uống cùng bài tiết ra, còn lại thời gian đều là học làm bành.

Các loại bánh truyền thống ở miền Nam Việt Nam, chỉ cần Phương Chính biết, hắn đều dạy cho mấy người này.

Không chỉ phàm nhân, ngay cả cổ sư nhất chuyển cũng phải học.

Đương nhiên Phương Chính sẽ không dạy mấy người này làm bánh, mà dạy làm kem. Làm kem cần đông lạnh, phàm nhân không thể làm, chỉ có mượn nhờ băng đạo cổ trùng mới có thể làm được, cho nên cũng cần cổ sư xuất lực.

Lúc Phương Niệm Dung tò mò hỏi Phương Chính từ đâu biết mấy cái này, Phương Chính liền không chút do dự nào, lôi Lưu Tử Phàm ra giới thiệu, đem cái nồi xuyên việt phân tán ra, để Lưu Tử Phàm cõng tiếp Tần Phong.

Mà Lâm An với Lâm Anh thì bận bù đầu, đang tính toán xem nên áp dụng mấy loại bánh Phương Chính dạy vào việc nào.

Đương nhiên, dù là bận rộn, nhưng bọn họ là bận trong vui vẻ, thậm chí mệt mỏi thϊếp đi, cũng là mang nụ cười trên mặt mà thϊếp đi.

Bởi bọn họ biết, đây là đường thoát của Lâm gia, của Vạn Dặm thương đội, của Vạn Dặm lâu.

Nhưng là, theo Phương Chính, chỉ như vậy còn không đủ.

Lâm gia sau khi nghe Phương Chính nói còn không đủ, cũng liền bình tỉnh lại.

Phương Chính nói không sai, cho dù đổi mới thực đơn, nhưng cũng cần thời gian để thấy kết quả. Mà đáp ứng khiêu chiến, bọn họ sẽ chỉ có một tháng.

Một tháng thời gian, rõ ràng là không kịp để thắng.

Nhưng kéo dài việc đáp ứng khiêu chiến, cũng là việc bất khả thi. Thời gian nhiều nhất là mười ngày, mà trước sau đã qua ba ngày. Còn lại bảy ngày, hiển nhiên là không đủ để làm thành danh tiếng.

- Trước cứ tung ra mấy loại bánh này, xem phản ứng của thực khách. Chúng ta lại nghĩ cách tiếp.

Lâm An suy tư, trước ra lệnh.

Hiện tại đón mò cũng vô dụng. Chỉ có khi biết thực khách đối với mấy loại bánh mới là đánh giá thế nào, mới có thể tính tiếp xem phải làm thế nào.

Mà trong lúc chờ đợi kết quả, Phương Chính cùng Lâm Vũ, Tiểu Nhu Tử đi dạo.

Nhìn xem quan cảnh của Đế Quân thành, cũng là cách tốt nhất để biết có thể áp dụng ý tưởng nào.

Ba người đi dạo hai ngày, ghé qua tửu lâu, trà quán, cũng có đi qua thanh lâu. Mượn đám đông, nghe ngóng được một số thứ hữu ít.

Trong đầu Phương Chính đã hình thành nên hai cái ý tưởng.

Cổ sư đôi khi bế quan, thường sẽ không có thời gian ra ngoài ăn uống, cho nên bọn họ thường phải chuẩn bị trước một ít thức ăn dự trữ. Hoặc như ra ngoài, cổ sư cũng tùy thân đem theo thức ăn. Dù sao cũng không phải ai cũng biết nấu ăn, có thể tại chỗ săn bắt nấu nướng.

Cho nên, Phương Chính cảm thấy, có thể áp dụng hình thức chuyển phát nhanh trong thành. Cũng có thể làm thức ăn đóng gói mang đi.

Mà cái ý tưởng thứ hai, bất nguồn từ thanh lâu.

Cổ sư vào thanh lâu, cũng không phải chỉ vì phong hoa tuyết nguyệt, hưởng thụ hồng nhan. Mà còn là vì muốn xem ca múa.

Nữ nhân thanh lâu, ngoài bán thân, còn có bán nghệ.

Nhưng hình thức đàn ca, múa hát chỉ có thanh lâu mới có, nữ cổ sư dù thích cũng không tiện đi vào xem. Nhưng ca hát thì cũng thật đơn điệu, cho nên còn có hình thức khác, chính là thuyết thư.

Mà thuyết thư, đều chủ yếu ở trà quán, không gian yên tỉnh lại trang nhã. Có không ít người tuy thích nghe kể truyện, nhưng lại thích sự náo nhiệt, trà quán liền không phù hợp. Vì vậy, một ý tưởng nảy ra trong đầu Phương Chính, chính là nhạc kịch.

Kể chuyện dưới hình thức ca múa biểu diễn, sẽ dễ dàng truyền đạt cảm xúc cho người xem.

Bất quá, ý tưởng này khá xa vời. Bởi vì cần có người am hiểu về âm nhạc, có thể phối truyện thành nhạc. Mà người như vậy, bên cạnh Phương Chính hiển nhiên không có.

Phương Chính trầm tư, chậm rãi dạo trên đường. Đột nhiên, hắn dừng bước.

Trong tiếng người huyên náo, Phương Chính nghe thấy có tiếng nhạc du dương.

Hắn theo tiếng nhạc đi tới, phát hiện trong một góc tường, một trung niên đang ngồi kéo nhị hồ.

Trung niên nam nhân mặc một thân vải bố cũ, đầu tóc có chút rối tung, trước mặt còn có một cái bát. Nhìn qua liền biết đây là đang kéo nhị hồ xin ăn.

Đế Quân thành tuy nguy nga lộng lẫy, nhưng bên trong cũng không phải chỉ có kẻ phú người quý. Trong thành, còn có rất nhiều ăn mày. Mỗi ngày ngồi bên ven đường, cầu xin lòng thương xót của người khác.

Kéo nhị hồ kiếm sống, cũng xem như là một người có ý thức dựa vào chính mình.

Bất quá, Phương Chính cũng không phải vì vậy mà chú ý. Nói thật thì hắn không thích nghe nhị hồ. Chỉ là trong đầu vừa mới nghĩ tới nhạc kịch, lại vừa vặn nghe tiếng nhạc, làm cho Phương Chính đột nhiên có cảm giác kì quái, không tự chủ được tiến đến gần.

Trung niên cũng không để ý Phương Chính, vẫn như cũ cúi đầu, như cũ kéo nhị hồ.

Phương Chính đứng trước mặt hắn ta, nghe hắn kéo hết bài này đến bài khác, nửa ngày sau, Phương Chính không tự chủ được, lên tiếng.

- Lão huynh, ngươi ngoài nhị hồ ra, còn biết dùng loại nhạc cụ khác không? Tỉ như piano, guitar, violin chẳng hạn.

Trung niên nghe hỏi, động tác tay hơi dừng lại, nhướng mắt lên nhìn Phương Chính, sau đó lại tiếp tục kéo nhị hồ.

Phương Chính lúc này mới giật mình, có chút không ngờ chính mình lại hỏi như vậy. Chỉ là hắn chế giấu tốt, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.

Hắn đem một túi chứa hai mươi khối nguyên thạch lấy ra, để vào cái bát của trung niên, lại nói.

- Thực có lỗi, xem như ta chưa nói gì.

Sau đó liền xoay người định đi.

Nhưng đột nhiên, trung niên mở miệng, nói.

- Ba loại ngươi vừa nói, ta hiện tại không có. Bất quá, ta có một cây thất huyền cầm, ngươi muốn nghe một khúc không?

Phương Chính giật mình, quay đầu nhìn lại. Lại thấy trung niên đang nhìn mình, ánh mắt sáng quắt, gương mặt kiên nghị. Phương Chính trong lòng khẽ run lên, mỉm cười nói.

- Vậy thì còn gì bằng.

Trung niên mỉm cười, lấy ra một cây đàn tranh từ cổ trùng trữ vật, hiển nhiên, hắn là một vị cổ sư, chứ không phải phàm nhân.

Trung niên cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của Lâm Vũ cùng Tiểu Nhu Tử, bắt đầu đàn.

Ngay từ những tiếng đầu tiên, sắc mặt Phương Chính chợt động lại. Người qua đường cũng bắt đầu dừng bước, tập trung nhìn lại phía này.

Sau đó, ngươi tập trung ngày càng nhiều, rất nhanh đã vây quanh nhìn.

Phương Chính lúc này từ trong cổ trùng trữ vật lấy ra một quyển trục, cùng với bút nghiên.

- Kéo căn ra giúp ta.

Hắn nhỏ giọng phân phó, Lâm Vũ cùng Tiểu Nhu Tử lập tức làm theo, đem quyển trục kéo ra.

Trung niên hơi nhìn Phương Chính, vẫn bình tĩnh đàn. Mà Phương Chính lúc này động bút, bắt đầu vẽ.

Người xung quanh nghe tiếng đàn, lại nhìn bức tranh đang được Phương Chính vẻ, đều hoàn toàn im lặng, tập trung tinh thần.

Dần dần, tiếng đàn đi vào hồi kết, Phương Chính cũng hạ xuống những nét cuối cùng. Khi tiếng đàn dừng lại, Phương Chính viết lên tranh bốn chữ.

- Thập diện mai phục.

Có người lẩm bẩm đọc.

- Hay! Thật hay.

Người vây xem lúc này hồi thần, ào ào võ tay.

Thậm chí có người còn móc nguyên thạch ra, có trình tự đem để bên cạnh cái bát của trung niên.

Phương Chính tỏa ra khí tức ngũ chuyển, bọn họ một chút cũng không dám thất lễ, đều là cung kính vòng qua hắn, đem nguyên thạch cho gã ăn mày ngồi đàn.

Mà trung niên lúc này lại không nhìn cái núi nhỏ nguyên thạch trước mặt, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Phương Chính.

Phương Chính lúc này thu bút, mỉm cười đưa tay về phía hắn, nói.

- Ta có thể mời lão huynh đến chỗ ta làm việc sao?

Trung niên trầm ngâm một chút, đứng lên, nắm lấy tay Phương Chính, đáp.

- Rất vinh hạnh!