Quyển 3 - Chương 50: Chung Lương

Chương 50: Chung Lương

Trong tầng bốn Vạn Dặm lâu.

Chung Lương sau khi uống mấy ngụm rượu, cuối cùng cũng bất đầu chấn định lại.

- Nếu hiện tại đã không có đường lui, vậy không bằng thử khai ra cái giá trên trời xem.

Hắn lúc này trong lòng căn nhắc.

Bất quá lại nghĩ tới, vạn nhất khai giá cao quá, Phương Chính nổi giận, tại chỗ động thủ thì hắn xem như xong.

Cổ trùng bây giờ dùng không được, chạy là không thoát. Nhưng khai giá thấp thì thật là nghẹn khuất.

Chung Lương đời trước sống cũng hơn tám mươi năm, tuổi già nhưng sức không yếu, vẫn còn khỏe chán. Xui xẻo gặp phải một kẻ điên trốn khỏi viện tâm thần, đang yên đang lành bị thọt cho mấy dao, chết queo.

Ai biết đâu tuổi già như vậy, còn gặp thần tích, trực tiếp xuyên qua rồi. Còn tưởng đời này cứ an nhàn hướng tuổi già từ khi còn trẻ, mỗi ngày chìm đắm trong âm nhạc là đủ, ai ngờ chỉ tấu một khúc thập diện mai phục, kết quả vây vào một tên điên khác.

Nói tới phải nói, Chung Lương đời trước là nhạc sĩ, còn biết làm nhạc cụ. Chính xác mà nói gia đình hắn có truyền thống làm nhạc khí, đến hắn cũng theo nghề tổ truyền. Bất quá lúc trung niên, đột nhiên có cảm hứng, từ đó cũng bắt đầu sáng tác nhạc.

Mấy mươi năm hoạt động trong nghề, sáng tác ra không ít ca khúc, cũng có không ít danh tiếng trong nghề. Mặc dù tuổi cao, nhưng do sức khỏe tốt, hắn cũng chưa có nghỉ hưu.

Ai ngờ lúc chuẩn bị tuyên bố nghỉ hưu, lại bị thọt mấy dao, chết khi đang còn trong sự nghiệp.

Cho nên đới này, hắn không muốn cùng đời tranh đấu, an ổn tu hành tự thân, mỗi ngày kéo nhị hồ kiếm chút nguyên thạch. Lâu lâu lại nhận lời mời đàn cho mấy buổi tiệc, kiếm về khoảng nguyên thạch cao hơn.

An an ổn ổn, bình bình đạm đạm sống, đối với tâm hồn già cõi của hắn thế là đủ rồi.

Nhưng mà, số mệnh huyền dịu dị thường. Tai bay vạ gió cản không kịp.

Phương Chính thấy Chung Lương than ngắn thở dài, cũng không quá để ý, yên lặng ngồi chờ.

Quá một lúc, Chung Lương từ cảm khái khôi phục, làm ra quyết định, đầu tiên hỏi.

- Trước hết, ngươi cần ta làm gì?

Phương Chính bình thản đáp.

- Ta định mở nhạc kịch ở Vạn Dặm lâu, thu hút thêm thực khách. Nhận thấy ngươi đối với âm nhạc có hiểu biết, nên kéo ngươi về thôi.

Chung Lương nghe xong, có chút khó chịu. Cái này chẳng khác nào là đại tài tiểu dụng, phí phạm tài năng của hắn.

Hơn nữa, nếu đơn giản như vậy, chẳng phải đem nguyên thạch ném ra là được rồi sao? Bày trận thế lớn như vậy là gì a?

Nhưng rất nhanh, Chung Lương nghĩ tới một việc, làm vẻ mặt hiểu ra, nói.

- Ta có nghe qua Tửu Tiên lâu và Vạn Dặm lâu ước chiến. Vạn Dặm lâu thua ngóc không nổi đầu. Mà cái Vạn Dặm lâu này vốn là của ngươi đi, cho nên ngươi đang định dùng hình thức nhạc kịch để thắng Tửu Tiên lâu.

Phương Chính khẽ gật đầu, cũng hơi lắc đầu.

- Đúng là định làm vậy. Bất quá Vạn Dặm lâu không phải của ta, mà là của đám thuộc hạ dưới chướng. Làm chủ thượng, ta cũng không thể bỏ mặt không quản.

Chung Lương ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Chính, nhưng cũng không truy cứu, nói.

- Nếu chỉ đơn giản như vậy, bỏ nguyên thạch ra, ta hoàn toàn có thể làm việc cho Vạn Dặm lâu ba năm năm năm a.

- Không sai, nếu chỉ đơn giản như vậy...

Phương Chính cười như không cười, gật đầu nhắc lại.

Chung Lương đột nhiên thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng có chút bất an.

Nhưng Phương Chính lại đổi giọng, hỏi.

- Ngươi tu hành âm thanh đạo sao?

Chung Lương do dự một chút, vẫn là gật đầu.

- Vậy thì tốt.

Phương Chính hài lòng nói.

- Ta đang nghĩ có nên bồi dưỡng người để sau này đối phó đại thần Phượng Cửu Ca không? Nhưng lại vì không biết gì về âm luật, cho nên cũng từ bỏ ý định này. Bất quá nếu có ngươi, thử một chút cũng không tệ a.

Chung Lương trong lòng nhảy bọp một chút, bất an ngày càng mảnh liệt, vội vàng lắc đầu

- Bộ xương già của ta không chịu nổi đánh trận đâu...

- Ai cần ngươi ra tiền tuyến? Ở hậu phương, cho vài cái sát chiêu âm thanh đạo buff chiến lực cho đồng đội là đủ rồi a! Chúng ta là tổ chức, là tập thể, có số lượng lớn thì ngu gì không chơi hội đồng?

Phương Chính vẻ mặt như nhìn tên ngốc nhìn qua Chung Lương.

Rất im lặng.

Chung Lương cảm thấy bản thân đã xem nhẹ độ xui xẻo của chính mình.

- Nếu đã vậy, thì trực tiếp biến nguy cơ thành cơ hội đi!

Chung Lương trong lòng tự hò hét, húng tâm tráng trí chưa từng mai một bởi thời gian của hắn lại lần nữa trổi dậy.

- Tốt, ta gia nhập các ngươi, có thể ký hợp đồng không thời hạn. Bất quá, tiền lương phải tốt.

- Nói đi, ngươi muốn gì?

Phương Chính hỏi.

- Phải hỗ trợ ta tu hành thành lục chuyển. Hỗ trợ ta luyện ra tiên cổ. Đầu tư một bộ cổ trùng âm thanh đạo ưu tú. Tài nguyên tu hành không thể ít.

Chung Lương hùng hổ nói.

Phương Chính vẻ mặt ngơ ra, nhìn Chung Lương từ đầu đến chân.

Chung Lương làm bộ kiên quyết, lại giọng hơi chuyển, nói.

- Đây là cái giá thấp nhất. Ta dù gì cũng là nhạc sĩ có tiếng, không thể tổn hao thanh danh a. Đương nhiên ta biết tổ chức gì đó là cần điểm cống hiến. Cho nên yên tâm, ta sẽ làm ra cống hiến phù hợp cái giá mà các ngươi trả a.

Phương Chính trầm mặt, hồi lâu mới gật đầu, làm bộ bất đắc dĩ đáp ứng.

Sau đó thông qua thôi bôi hoán trản, lấy từ phúc địa Đồ Thiên tới một con cổ trùng.

Con cổ này tên là hợp đồng, là Phong Thiên Ngữ cùng ngàn vị mao dân nghiên cứu đi ra.

Thuộc tín đạo cổ trùng, là cổ trùng kí kết minh ước độc môn của Quân Đoàn Thiên Không.

Chung Lương nhìn thấy hợp đồng cổ, cũng rất kinh ngạc. Hắn còn tưởng là Phương Chính sẽ dùng thề độc cổ, ai ngờ còn có con cổ chuyên dụng như vậy.

Cái này làm Chung Lương cảm thấy, tổ chức của Phương Chính quả thật không thể xem thường.

Sau khi xem qua phúc lợi cùng quy định của Quân Đoàn, Chung Lương cũng là hài lòng, đáp ứng ký tên, chính thức gia nhập Quân Đoàn Thiên Không.

Sau khi xong việc, Phương Chính lúc này mới nói.

- Chung Lương a, không nghĩ tới cái giá ngươi ra lại rẻ như vậy a. Phàm là thành viên tổ chức, chỉ cần cống hiến đủ, chờ ta thành lục chuyển xong đều có thể hộ pháp cho các ngươi đột phá lục chuyển. Mà hỗ trợ đưa bản mệnh cổ lên cấp tiên cổ, là phúc lợi đi kèm a. Bất quá, cái số điểm cống hiến này, ngươi cần tự mình tích lũy đi.

Phương Chính nói xong, Chung Lương tức giận thở phì phó. Không nghĩ tới chính mình vậy mà lại bị lừa, hơn nữa, con mẹ nó, quyền lợi này trên hợp đồng không có ghi, chỉ có sau khi tham gia, thông qua bảng vật tư mới có thể xem tới.

Nhưng cái này còn chưa đủ tức. Đáng giận nhất là, Quân Đoàn Thiên Không quy mô cư nhiên chỉ khoảng ba trăm người, tu vi cao nhất chính là Phương Chính, ngũ chuyển đỉnh phong.

Một vị cổ tiên còn không có, đây, con mẹ nó, còn muốn đứng vững trong đại thời đại?

Người si nói mộng a!

Mà Chung Lương hắn, cũng triệt triệt để để bước lên thuyền giặc, còn là một lên thì không thấy ngày xuống.

Phương Chính nhìn Chung Lương giận đến mặt đỏ tía tai, cười ha ha, vỗ vỗ vai hắn nói.

- Yên tâm đi, ta có nắm chắc mới dám thành lập thế lực. Lại nói, có Quân Đoàn Thiên Không chống đỡ, ngươi cũng không lo lắng về tài nguyên dùng đến ngũ chuyển. Về phần lục chuyển, ta nắm chắc không quá vài năm, ta hoàn toàn có khả năng đạt tới cảnh giới này a.

Chung Lương nghe xong, hừ lạnh nói.

- Vào cũng đã vào rồi, ta còn gì để nói nữa sao?

Phương Chính cũng không để ý Chung Lương bất mãn, đem tử sách cổ, ghi chú cổ, kim cài áo của Quân Đoàn giao cho hắn, nói.

- Rảnh có thể nghiên cứu mấy thứ này. Hiện tại ta đưa ngươi đi gặp chủ của Vạn Dặm lâu, việc nhạc kịch, ngươi trước bàn với các nàng đi. Ta đối với mấy việc này một chút cũng không hiểu.

Chung Lương thần sắc uể oải, đi theo phía sau Phương Chính.

Từ đầu tới cuối, hai người đều là ở riêng trên tầng năm, xung quanh không có bất cứ ai khác. Đây là Phương Chính cố ý an bày, để cả hai có thể thoải mái nói chuyện.

Mà Phương Niệm Dung, bởi vì đang ở đình viện của Lâm gia, cũng chưa biết việc Phương Chính gặp Chung Lương, lại có Tiểu Thiên che đậy, Phương Chính cũng an tâm hơn.

Nói tới cũng phải nói, bởi vì tránh bị giám sát, Phương Chính đã cài đặt hình thái thứ ba của Tiểu Thiên.

Hình thái thứ nhất là hình cách điệu của hắn, Tiểu Thiên bình thường đều mang hình dạng này, ngồi trên vai Phương Chính.

Hình thái thứ hai là một bộ quần áo toàn thân, có thể cản công kích, ngăn suy tính. Phương Chính hay mặc nó mỗi khi đi gặp Hạc Phong Dương, hoặc là lén lúc đi làm gì đó.

Hình thái thứ ba là một cái l*иg chụp rộng, chuyên môn bao trùm cả phòng, dùng để hợp bàn việc bí mật, ví như vừa rồi cùng Chung Lương nói chuyện.

Bằng không, Phương Chính cũng không dám thoải mái đem mấy việc về Quân Đoàn nói ra. Dù gì ở Đế Quân thành có cổ tiên tọa trấn, ai biết được mấy vị này có rảnh quá không gì làm, chú ý quan sát toàn thành, nghe ngóng người khác nói chuyện phiếm hay không đâu.

Theo Phương Chính dẫn dắt, rất nhanh Chung Lương gặp được ba huynh muội Lâm gia.

Bề ngoài Vạn Dặm lâu là do Lâm Xung đứng tên, nhưng trên thực tế, sự vụ bên trong là do Lâm An dẫn đầu làm chủ. Đương nhiên nàng cũng không độc đoán, mà là thông qua hội ý mới đi tới quyết định.

Vừa nhìn thấy Phương Chính đến tìm, ba huynh muội cũng là vẻ mặt vui mừng. Sau hai ngày thử nghiệm, phản ứng của thực khách đối với mấy loại bánh của Phương Chính là rất tích cực. Tuy không đến mức bạo nổ, nhưng đưa vào kinh doanh hiển nhiên cũng được săn đón.

Phương Chính lại không quá để ý, hắn sớm đã nói mọi việc đều giao hết cho Lâm gia, chính mình chỉ ra ý tưởng.

Sau đó lại đem ý tưởng chuyển phát nhanh cùng thực phẩm đóng hộp bàn giao, lại giới thiệu Chung Lương cùng ý tưởng nhạc kịch.

Làm xong, Phương Chính để lại Chung Lương ở lại, còn bản thân thì rời đi.

Ý tưởng đã có, mặc kệ thực hành như thế nào, cũng cần có khách hàng thường xuyên và chất lượng tới chống đỡ.

Cho nên, Phương Chính đem cốt diện cổ lấy xuống, sau đó tùy ý đi đạo trong Đế Quân thành. Một mặt là để quan sát nơi này, mặt khác là để câu người quen.

Ba ngày sau, Vạn Dặm lâu đã lên xong toàn bộ ý tưởng. Lấy khúc thập diện mai phục Chung Lương đã tấu trên đường để lôi kéo, mời Phương Chính xuất thủ, dùng họa đạo hỗ trợ diễn xuất, bởi vì người biểu diễn luyện tập không kịp.

Ổn thỏa xong, Lâm gia hướng Tửu Tiên lâu đáp ứng khiêu chiến, chỉ là muốn bàn lại nội dung cụ thể hơn, mời đại diện Tửu Tiên lâu tới gặp.

Tửu Tiên lâu mấy ngày qua vẫn luôn chú ý động thái của Lâm gia, cũng biết tới Phương Chính. Bất quá Phương Chính không biết kinh thương là việc ai trong Lâm gia cũng biết, Tửu Tiên lâu từ mấy gia lão cũ của Lâm gia cũng nghe tới.

Cho nên, chiến lực hắn có cao thế nào đi nữa, ở Đế Quân thành cũng không thể tùy tiện động thủ. Mà đối với kinh thương, Tửu Tiên lâu càng thêm tự tin.

Vì vậy đáp ứng, hẹn ngày gặp mặt.

Mà trong lúc này, Phương Chính cũng đã câu được khách hàng tiềm năng cho Vạn Dặm lâu. Là một đám đệ tử của Tiên Hạc môn, trong đó càng có fan của hắn, phát hiện ra Phương Chính đang đi dạo, vội vàng kéo tới nói chuyện, cũng là được Phương Chính mời tới Vạn Dặm lâu ăn một bữa.