Quyển 3 - Chương 41: Ổn định

Chương 41: Ổn định

Hạc Phong Dương ngồi trên bồ đoàn trong phòng mình, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào đoàn quang ảnh trước mặt.

Quang ảnh này là ánh sáng của Lưu ảnh tồn thanh cổ tạo thành, bên trong ghi lại quá trình làm nhiệm vụ của một nhóm đệ tử tinh anh.

Đệ tử môn phái bình thường ra ngoài làm nhiệm vụ, trên người đều mang theo lưu ảnh tồn thanh cổ, ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc rời khỏi sơn môn đến lúc quay lại, chuyên môn dùng để báo cáo nhiệm vụ.

Nội vụ đường sẽ căn cứ vào những hình ảnh ghi lại này, tính toán điểm cống hiến cho đệ tử. Nếu gặp khó khăn vượt qua đánh giá của nhiệm vụ, còn có thể thưởng thêm.

Nhưng việc xem xét lưu ảnh tồn thanh cổ của đệ tử, bình thường đều do trưởng lão ngũ chuyển bình thường đi làm, không tới phiên Hạc Phong Dương.

Nhưng lần này có chút đặc biệt, cho nên Hạc Phong Dương yêu cầu đưa lưu ảnh tồn thanh cổ tới, để hắn tự mình xem xét. Bởi vì nó ghi lại cảnh Phương Chính làm nhiệm vụ đầu tiên của Tiên Hạc môn.

Mà sau khi nhìn thấy sát chiêu lôi minh, Hạc Phong Dương đã có thể lý giải, vì cái gì Phương Niệm Dung lại đánh giá Phương Chính là yêu nghiệt?

- Đúng thật là... yêu nghiệt!

Hạc Phong Dương lúc này cũng nhịn không nổi, nhỏ giọng nói như vậy một câu.

---

Phương Chính mở mắt, kết thúc quá trình ôn dưỡng không khiếu của mình, liền duỗi thân đứng lên đi mở cửa sổ.

Một làn gió nhẹ mang theo hương cỏ dại thoảng vào phòng, làm giảm đi không khí ngột ngạt vì đóng cửa quá lâu trong phòng đang có.

Phương Chính nhìn ra cửa sổ, trong lòng có chút suy tư.

Hai ngày trước, Phương Chính đi chấp hành nhiệm vụ, sau khi dùng lôi minh gϊếŧ đi rất nhiều sơn ngưu, đuổi chạy số còn lại, hắn liền cùng bốn vị đệ tử khác hỗ trợ thôn dân quét tước chiến trường.

Phương Chính cùng bốn vị đệ tử lấy đi một số thứ từ đám sơn ngưu, xem như chiến lợi phẩm, còn lại đều để lại cho thôn dân, xem như là bù đắp cho họ khi thôn bị hủy.

Sau đó, Phương Chính cùng bốn người kia quay về, bất quá không khí xung quanh họ đã thay đổi.

Bọn họ không còn trầm mặt, bốn người kia cũng không còn giả tạo với Phương Chính, mà bắt đầu đối với hắn sùng bái cùng ngưỡng mộ.

Suốt cả đường trở về, bọn họ nói mãi không ngừng, vừa xin lỗi, cũng vừa kết giao với Phương Chính.

Thực lực Phương Chính bày ra, đã triệt để đánh gục bọn họ, đạp tan sự nghi ngờ về hắn trong lòng bốn người, khiến bốn người không chỉ xin lỗi hắn, còn súng bái hắn, muốn trở thành tiểu đệ của hắn.

Tôn sùng kẻ mạnh, là việc mà ai cũng sẽ làm. Mà thực lực của Phương Chính, đương nhiên đủ để bọn họ tôn sùng.

Nhưng việc không dừng lại ở đó, quay về tông môn, bàn giao xong nhiệm vụ, bốn người liền bắt đầu tuyên truyền ra ngoài.

Hiện tại trong tông môn ai cũng biết, Phương Chính có thực lực hoàn toàn xứng đáng với địa vị đệ tử tinh anh, thậm chí có thể còn mạnh hơn.

Việc này có thể nói là việc tốt, bởi vì rõ ràng trong tông môn đã không còn có ai đi gây phiền toái cho Phương Chính.

Dù gì tông môn có cạnh tranh, nhưng cũng có quy cũ. Không phải như mấy cái tiểu thuyết trang bức, cứ suốt ngày đều có người đi kiếm nhân vật chính gây sự, để nhân vật chính có cơ hội đánh mặt hết lần này tới lần khác.

Đệ tử trong tông môn cũng đâu có rảnh, bọn họ còn phải tu hành, còn phải làm nhiệm vụ, hơi sức đâu đi tìm một đệ tử khác tạo phiền toái.

Giống như vừa rồi, mặc dù có người muốn khó dễ Phương Chính, nhưng cũng chỉ là tiện tay mới làm, chứ không phải cố ý gây sự.

Mà sau khi có người chứng kiến thực lực của Phương Chính, người khác cũng sẽ không còn nghi ngờ.

Nếu ban đầu bọn họ có thể dễ dàng tin vào lời đồn Phương Chính yếu kém, vậy thì nếu có người chứng kiến, đem ra dẫn chứng cụ thể, bọn họ cũng sẽ lặp tức tin rằng Phương Chính có đủ thực lực.

Đây chính là sức mạnh của lời đồn! Cũng chính là thực tế!

Chứ không phải như kiểu não tàn trong tiểu thuyết trang bức. Vừa nghe người ta đồn là yếu liền tin sái cổ, đến khi thấy người bị nói yếu bày ra thực lực mạnh mẽ, lại chết sống không tin, ngoan cố đưa mặt ra cho đánh.

Cho nên, trôi qua hai ngày đi dạo, Phương Chính không gặp phải kẻ gây rối, thậm chí các đệ tử khác còn niềm nở chào hỏi với hắn. Cái này với người khác hẵn là tin tốt, nhưng với Phương Chính thì không tốt tí nào.

Hắn nhưng là đang muốn trang bức đánh mặt, đám người này lại tốt tính như vậy, thế hắn đánh mặt ai bây giờ?

Con mẹ nó, kế hoạch triệt để phá sản a!

Phương Chính lúc này chỉ muốn mắng to một câu như vậy.

Bất quá, nếu việc đã vậy, vậy thì chỉ có thể thay đổi kế hoạch một chút. Với Phương Chính cái này cũng không sao cả.

Thời gian tiếp tục trôi đi.

Phương Chính một mặc làm nhiệm vụ tông môn, tích lũy không ít điểm cống hiến.

Hắn dùng điểm cống hiến của mình, đổi một tài nguyên, bắt đầu thăng luyện mấy con cổ trùng cần giữ lại, đứng mũi chịu sào là mực cổ, nghiên cổ, giấy cổ. Cả ba đều được hắn thăng lên thành tứ chuyển.

Ngoài thăng luyện, Phương Chính còn mua một ít cổ trùng mới, bù vào chỗ khuyết của mình.

Đồng thời, còn chăm chỉ ôn dưỡng không khiếu.

Mặc dù với tu vi hiện tại của hắn, việc ôn dưỡng không khiếu cũng không thể làm hắn tăng lên cảnh giới. Nhưng duy trì ôn dưỡng, trong quá trình tạc khiếu thăng tiên sẽ có thể dễ dàng hơn.

Cho nên mỗi ngày, Phương Chính đều dành ra một ít thời gian, ôn dưỡng cả hai cái không khiếu.

Mà trong thời gian này, Phương Chính và Quân Đoàn Thiên Không vẫn còn đang âm thầm liên lạc.

Trải qua khoảng hai tháng ngoài ngoại giới, tính từ lúc Quân Đoàn thành lập, bên trong phúc địa đã qua đi một năm.

Các thành viên mượn nhờ tài nguyên của Quân Đoàn trợ giúp, đã có không ít tiến bộ. Tốp người đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vừa đã được chọn ra.

Nhiệm vụ đầu tiên của họ rất đơn giản, đó là mỗi người đem theo một cái truyền thừa Phương Chính đã chuẩn bị, đi ra ngoài, tìm một chỗ nào đó bố trí thành một cái truyền thừa hoàn chỉnh.

Trong quá trình bố trí, bọn họ cứ tùy ý làm ra khảo nghiệm mà mình thích. Ví như thích đơn giản, vậy cứ tìm một chỗ để lại nội dung truyền thừa, tính vật của Quân Đoàn là được. Hay nếu thích phức tạp, cũng có thể chia nhỏ nội dung, làm thành các cửa ải.

Nói chung là không bắt buộc hình thức, chỉ cần người chấp hành để lại nội dung truyền thừa, tính vật Quân Đoàn, minh ước của Quân Đoàn liền tính hoàn thành.

Mà phía mao dân, bởi vì thôi bôi hoán trản cổ tiêu hao nhiều tài nguyên, cho nên sau khi luyện ra được mười bộ, bọn họ bất đắc dĩ phải dừng lại.

Hiện tại quy trình luyện chế chuyển sang luyện mấy con cổ dùng cho việc bố trí truyền thừa.

Ngoài đó ra, bởi vì thành viên phân tán, cho nên Ôn Thế Xuân cùng Hắc Dạ đã thống nhất làm ra chế độ cấp bậc, tham khảo các cấp bậc trong quân đội, biến tấu ra một hệ thống cấp bậc, còn vì đó mà làm ra huy hiệu tượng chưng dưới hình thức kim cài áo, phân phát cho các thành viên.

Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ sẽ thống nhất đeo huy hiệu lên áo, từ đó có thể dễ dàng nhận biết thân phận của nhau. Trong trường hợp cấp bách, có thể ra tay tương trợ đúng người. Nhưng chủ yếu vẫn là tránh việc đánh nhầm người mình.

Đối với việc này, Phương Chính vô cùng hài lòng.

Chính xác mà nói, quá trình phân chia cấp bậc Phương Chính cũng có tham gia, mà huy hiệu tượng chưng cũng là do hắn đích thân thiết kế, vẽ ra giấy, thông qua thôi bôi hoán trản gửi về.

Bên cạnh việc liên hệ Quân Đoàn Thiên Không, Phương Chính còn thông qua bookmark truyền tin, liên lạc với Lâm gia.

Lâm gia đi tới Trung Châu cũng đã được một hai năm có hơn, căn cơ tuy chưa vững chắc, nhưng trước mắt cũng đã ổn định được tại Đế Quân thành theo lời dặn của Phương Chính.

Lúc này nhận được tin từ Phương Chính, Lâm Xung trong lòng cũng rất vui mừng.

Bỏ xứ tha hương nơi đất khách quê người, chống đỡ Lâm Xung đến hiện tại, cũng chỉ còn lại ý niệm bảo vệ gia tộc, cùng với đó là lòng tin vào Phương Chính. Tin rằng Phương Chính sẽ không bỏ rơi Lâm gia.

Trải qua mấy năm dài, Lâm Xung cũng đã sắp cho rằng Phương Chính đã quên mất Lâm gia. Nhưng ngay lúc Lâm Xung nảy sinh ý định từ bỏ, Phương Chính liên lạc, nói với hắn ta rằng bản thân vừa đến Trung Châu không lâu, đang ở Tiên Hạc môn.

Lâm Xung biết được tin tức này, vui mừng không thôi. Nhưng càng vui mừng hơn nữa, khi Phương Chính đem việc của Quân Đoàn Thiên Không nói với Lâm Xung.

Không ngoài mong đợi của Phương Chính, Lâm gia sau khi biết được, hoàn toàn đồng ý gia nhập Quân Đoàn Thiên Không.

Đương nhiên trải qua mấy năm, trong nội bộ Lâm gia cũng đã có người thay lòng, không muốn tiếp tục làm thuộc hạ cho Phương Chính. Việc này làm Lâm gia xuất hiện tranh chấp.

Cuối cùng, Lâm Xung áp dụng biện pháp mạnh, để những người không muốn theo Phương Chính tách riêng ra.

Lâm gia từ đó chia làm hai ngã. Một bên là những gia lão của Lâm gia, trong lòng vẫn ôm tư tưởng huyết mạch tình thân, bài xích ngoại nhân. Bên còn lại là các tộc nhân ủng hộ Lâm Xung, còn có những người xuất thân gia nô, nhờ Phương Chính mà trở thành cổ sư.

Còn về số lượng, phía bên Lâm Xung nhiều hơn nhiều lần. Mà mấy người tách ra, đều là mấy lão già cổ hũ, tư tưởng ăn sâu vào máu, không chịu đổi mới.

Bọn họ tách ra, cũng mang đi một phần tài phú của Lâm gia hiện tại, tự mình gây dựng một chỗ kinh doanh mới, cùng đám người Lâm Xung cạnh tranh.

Bất quá việc này, trước mắt Phương Chính không biết, mãi cho đến khi hắn gặp lại đám người Lâm Xung mới biết tới. Bởi hai bên liên lạc không nhiều, Lâm Xung cũng không muốn Phương Chính nhúng tay vào việc này.

Trong lòng Lâm Xung hiểu rõ, nếu để Phương Chính biết đám người kia trở mặt, vậy thế nào Phương Chính cũng đem mấy người này gϊếŧ sạch. Huyết mạch Lâm gia còn lại không quá nhiều, làm gia chủ, Lâm Xung đương nhiên không muốn chết thêm nữa.

Thời gian vẫn cứ trôi.

Phương Chính an ổn phát triển, áp chế trên người cũng yếu bớt theo thời gian, cảnh giới tu vi của hắn cũng theo đó từ từ buông lỏng trở lại, mà khí tức trên người, cũng đã chuyển thành khí tức của cổ sư Trung Châu.

Hơn hai tháng tính từ lúc Phương Chính đến Trung Châu, cảnh giới biểu hiện ra ngoài của hắn hoàn toàn khôi phục lại ngũ chuyển đỉnh phong, khí tức hoán toàn hòa hợp với Trung Châu.

Mà cách ngày phúc địa Hồ Tiên độ kiếp, còn lại mười ngày tính theo ngoại giới.