Quyển 3 - Chương 40: Sinh ra sợ hãi

Chương 40: Sinh ra sợ hãi

Sơn ngưu nhìn như một con trâu nước, toàn thân màu vàng nâu, trên đầu có hai cái sừng lớn to khỏe.

Chúng thân hình to lớn, sơn ngưu bình thường lớn hơn một con trâu trưởng thành một vòng, mà sơn ngưu cấp vạn thú vương lớn tương đương một con voi.

Hơn nữa, tính tình sơn ngưu nóng nảy, rất thích chiến đấu. Sức bền cao, sức lực lớn, sống theo đàn.

Một đàn sơn ngưu cũng mấy ngàn con là thấp, mà đàn thú Phương Chính và bốn đệ tử tinh anh khác phải đối phó lúc này, là một đàn có quy mô vạn con.

Tiểu Hổ dừng lại ở trên cao, đánh giá nhìn xuống đàn sơn ngưu trên mặt đất.

Phi Gia thôn cũng không tính lớn, quy mô trăm hộ gia đình. Nhưng lúc này, toàn bộ người dân đã di dời lánh nạn, trong khi vị trí thôn trang đang bị đàn sơn ngưu này hủy hoại.

Hơn nữa, bị hủy cũng rất là nghiêm trọng.

- Tình hình có chút nghiêm trọng, e là sẽ tốn không ít thời gian cùng công sức.

Một cô gái nói.

Ba người còn lại khẽ gật đầu, hiển nhiên là cũng đồng quan điểm.

- Phương Chính huynh đệ, không biết ngươi có ý tưởng gì về việc này?

Người dẫn đầu bốn người lại chủ động hướng Phương Chính hỏi, trong đầu lại có ý tưởng mới muốn khó dễ Phương Chính.

Phương Chính trầm ngâm, nói.

- Tìm thôn trưởng!

Bốn người hơi ngẩng ra.

Tìm thôn trưởng làm gì? Rõ ràng chẳng phải chỉ cần đi xuống đánh gϊếŧ sơn ngưu là xong rồi sao?

Nhưng rất nhanh bốn người chợt nhận ra.

Sơn ngưu quá nhiều, mạo mụi tấn công là không được. Cách tốt nhất chính là lợi dụng địa lợi, đặt bẫy đối phó. Mà người hiểu rõ địa hình nơi này nhất chỉ có thể là người trong thôn, nhất là thôn trưởng.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt họ nhìn Phương Chính cũng xảy ra biến đổi, rõ ràng đã bắt đầu thừa nhận thực lực của Phương Chính, ít nhất là về mặt nắm bắt tình hình.

Không lâu sau đó, nam thanh niên thứ hai trong đó đi rồi đem theo thôn trưởng quay lại.

Vị thôn trưởng này cũng là cổ sư, tu vi tam chuyển sơ giai, mà ở đây đều là cổ sư tứ chuyển, cho nên lão tỏa ra rất cung kính, vừa tới liền nói.

- Các vị đại nhân, các vị cần ta làm gì? Chỉ cần có thể giúp, ta sẽ toàn lực giúp các vị.

Đệ tử dẫn đầu nghe vậy, đang định hỏi thăm địa hình, nhưng Phương Chính đã nhanh hơn nói.

- Thôn trưởng, ngươi nhìn xuống thôn trang của mình đi!

Lão thôn trưởng theo lời nhìn xuống, gương mặt lặp tức hiện nét đau lòng.

Phi Gia thôn đã bị phá nát, nhà cửa sụp đỗ, ruộng đất tan hoang.

Thời gian trôi qua đã không ít, bởi vì tin cứu viện được gửi đi, cần có một ít thời gian mới tới Tiên Hạc môn, Tiên Hạc môn tiếp nhận, cũng cần ban bố nhiệm vụ, cần có đệ tử nhận nhiệm vụ, lại cần thời gian để họ đuổi tới.

Mà Phi Gia thôn thì không cầm cự nỗi tới lúc đó, do đánh giá sai thực lực của sơn ngưu, cho nên sớm thất thủ.

- Sơn ngưu ta có thể đuổi đi, nhưng muốn nhanh chóng, sẽ có chút ảnh hưởng. Phi Gia thôn đã thành ra thế này, cũng tính là bị hủy rồi. Nhưng dù gì cũng là nơi ở của các ngươi, cho nên ta cũng phải hỏi ý ngươi trước. Thôn trưởng, ta sẽ làm ảnh hưởng xung quanh, ngươi đồng ý không? Nếu đồng ý, ta có thể đuổi chúng đi ngay bây giờ. Nếu không đồng ý, mất mười ngày nửa tháng gì đó thì ta không nói trước được.

Phương Chính lúc này lại nói.

Bốn đệ tử còn lại cùng thôn trưởng ngẩng ra. Bốn người kia nhìn nhau, định nói gì đó với Phương Chính, nhưng thôn trưởng đã nhanh hơn hỏi.

- Xin hỏi ngài một câu. Ảnh hưởng ngài nói tới là gì?

Phương Chính hơi măn môi, sau đó nói.

- Đại khái là ta sẽ dùng lôi điện oanh tạc!

Thôn trưởng trầm mặt, nhìn xuống mặt đất, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Chẳng thà bị lôi điện oanh tạc, nhiều nhất cũng chỉ làm mặt đất cháy xem, để lại vài ba cái hố nhỏ, nhưng lại có thể nhanh chóng xây dựng lại thôn trang, sớm ngày an ổn.

Còn hơn để sơn ngưu tàn phá thêm mười ngày nửa tháng, vậy thì nơi này còn thãm trọng hơn, mà bọn họ cũng sẽ không thể sống nổi lâu như vậy, bởi vì khuyết thiếu lương thực. Người lớn thì có thể chịu nổi, nhưng bọn trẻ con thì không được.

Phương Chính thấy lão gật đầu, liền nói.

- Bốn người đem theo lão thôn trưởng lui lại, tránh nơi này càng xa càng tốt. Nếu không nghe, để trúng chiêu thì đừng có trách ta.

- Phương Chính huynh đệ, ngươi đây là có ý gì?

Bốn người còn lại cau mày.

- Chúng ta là cùng nhận nhiệm vụ, ngươi đây là muốn độc chiếm?

- Làm sao? Không làm cũng lấy được điểm, các ngươi lại không muốn?

Phương Chính lạnh lẻo hỏi lại, ánh mắt khép hờ, liếc qua bốn người.

Trong lúc nhất thời, bốn người bị ánh mắt của Phương Chính làm cho giật thót một cái, trong lòng bất giác xuất hiện một tia sợ hãi.

Mà Phương Chính cùng không nhìn họ lâu, lại chuyển mắt nhìn xuống đàn sơn ngưu, nói.

- Nếu một chiêu của ta không có tác dụng, vậy tiếp theo các ngươi nói gì, ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo mà không phản bác lời nào.

Bốn người lúc này hơi sửng ra, chuyển mắt nhìn nhau, một nữ cổ sư nói.

- Phương Chính huynh đệ, ngươi lời này là ý gì? Chúng ta nhưng là đệ tử cùng môn phái a...

Nhưng Phương Chính lại khoát tay.

- Các ngươi nghĩ ta không nhận ra ý đồ của các ngươi à? Còn muốn trang trước mặt ta? Hừ, thủ tục đầu vào của các thế lực, ta đương nhiên biết rõ.

Bốn người trầm mặt, đệ tử dẫn đầu nói.

- Nếu đã vậy, vậy chúng ta cược! Nếu ngươi thật sự làm được, chúng ta sẽ hướng ngươi xin lỗi. Nếu ngươi không làm được như ngươi nói, vậy thì đừng có hối hận vì những lời trước đó của mình!

- Quân tử nhất ngôn!

Phương Chính lạnh nhạt đáp.

Đệ tử dẫn đầu hừ lạnh, điều khiển phi hạc dưới thân, dẫn đầu rời đi.

Ba người còn lại cũng đem theo lão thôn trưởng theo sau.

Lão thôn trưởng hơi nhìn về phía Phương Chính, trong lòng cũng hiểu rõ việc vừa rồi là ý gì, nhưng lão lại không có bày tỏa điều gì cả.

Trong môn phái cũng có cạnh tranh, mà chèn ép người mới là thủ tục mà ai cũng hiểu rõ.

Phương Chính mới nhìn qua, liền cho người ta thấy được hai chữ người mới. Cho nên lão trưởng thôn cũng biết, bốn người này là đang khó dễ Phương Chính.

Bất quá, lão biết thì sao? Mặc kệ là tu vi hay là địa vị, lão đều không bằng đám thanh niên này, cho nên chỉ có thể giả ngốc, làm như không biết mà thôi.

Phương Chính ở yên tại chỗ, nhìn thấy mấy người này đã bay ra cách mình mười trượng xong dừng lại, liền xua xua tay, nói lớn.

- Xa thêm chút, ít nhất là một trăm năm mươi trượng!

Đám người giật mình, ánh mắt thâm sâu nhìn Phương Chính, nhưng sau đó vẫn là lui lại.

Bất quá trước khi lui lại, còn cảnh cáo nói.

- Tốt nhất là ngươi đừng có lừa gạt chúng ta.

Phương Chính hừ lạnh, không thèm đáp lại.

Phương Chính sẽ dùng sát chiêu lôi minh để công kích.

Mà sát chiêu này, có phạm vi bán kính năm trăm mét quanh người hắn. Theo thang đo quy đổi, cái này tương đương một trăm năm mươi trượng có hơn. Đương nhiên đây là tính trong môi trường tự nhiên, nếu là trong môi trường bị phong bế, vậy tùy theo tính chất môi trường mà có khoảng cách cao thấp khác nhau.

Đợi đến khi bọn họ lui ra đủ xa, Phương Chính lúc này liền để Tiểu Hổ hạ thấp xuống một chút, cách mặt đất một khoảng ba mươi trượng. Sau đó hai tay đưa lên cao trên đầu, tạo thành tư thế như đang nâng cái gì đó.

Rất nhanh, một khối cầu xuất hiện giữa hai tay của hắn, cấp tốc biến lớn.

- Tiểu Thiên, đem lôi cầu ta để trong túi đồ lấy ra!

Phương Chính trong lòng lại nói với Tiểu Thiên.

- Tốt!

Tiểu Thiên đáp lại, mở túi đồ, đem lôi điện Phương Chính để bên trong thả ra.

Này đó lôi điện, muốn nói tới thì phải ngược dòng về lúc Phương Chính còn ở Thương gia thành.

Đầu tiên, trong trận chiến với Lí Hảo, để đối phó bối sơn cóc cùng di hình cổ, Phương Chính đã tạo ra vô số lôi cầu, lần đầu tiên sát chiêu lôi minh lên trường trước mặt thế nhân cũng là lúc đó.

Nhưng có một việc mà không ai chú ý tới, chính là lôi cầu lúc đó quá nhiều, vượt xa lúc Phương Chính bắt Tiểu Hổ, cũng vượt xa lần đấu với Viêm Đột về sau.

Cho nên, căn bản là Phương Chính dùng không hết số lôi điện tích tụ lúc đó, cũng không thể đánh tan nó. Vì vậy ở thời khắc bối sơn cóc ngã xuống đè chết Lí Hảo, Phương Chính cũng đem phần lôi điện còn dư nhét vào trong túi đồ.

Mà sau đó nữa, trong trận chiến với Viêm Đột, Phương Chính cũng nhét vào túi đồ một khối lôi cầu khác. Mãi cho đến nay, cả hai khối lôi cầu đó vẫn còn nằm yên trong túi đồ, chưa từng bị động tới.

Hôm nay Phương Chính lại đem nó ra ở đây, bù lại chỗ khuyết của lôi minh do bị địa vực áp chế, chuyên môn dùng để khè đám đệ tử tinh anh đi cùng.

Có lôi cầu cất trữ tham gia, lôi cầu trong tay Phương Chính cấp tốc bành trướng, từ xa nhìn lại, Phương Chính lúc này giống như một con kiến đang nâng lấy một cái bánh xe.

Sau đó lôi cầu bắt đầu thu nhỏ lại, nhưng áp lực từ nó lại tăng lên, cho dù bốn đệ tử tinh anh cùng lão trưởng thôn đang ở ngoài xa, cũng có thể cảm nhận được.

Tiểu Hổ dưới thân Phương Chính lúc này con ngươi co rụt lại, ánh mắt hiện lên nét sợ hãi. Nó từng ăn qua một chiêu này, nhưng uy áp lúc đó rõ ràng thua cho hiện tại quá xa. Bất quá bởi vì có liên kết của ngự hổ cổ, Phương Chính có thể trấn an được nó.

Mà đám sơn ngưu trên mặt đất cũng đã chú ý tới, bọn chúng ào ào ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hiện lên nét kiên kỵ nhìn quả lôi cầu đột ngột xuất hiện trên không.

Từ quả lôi cầu, chúng cảm nhận được một sự uy hϊếp to lớn, khiến cho chùng trong lòng sinh ra sợ hãi.

Nhưng chúng trời sinh hung hăng, cảm giác sợ hãi làm chúng nổi điên. Một đám ngữa cổ kêu dài, từng tiếng bò kêu rống giận vang vọng.

Bọn chúng giờ khắc này rất muốn tấn công Phương Chính, nhưng mà hắn lại ở trên cao, chúng lại không biết bay, cho nên chỉ có thể giận dữ giậm chân, không ngừng kêu to, giống như đang khıêυ khí©h Phương Chính nhanh chóng xuống đất, cùng chúng chiến đầu ba trăm hiệp.

Phương Chính cũng không để ý chúng, ý niệm khẽ động.

Oanh!

Lôi cầu bạo tạc, vô số tia điện chớp mắt phóng ra, bao phủ lấy bán kính năm trăm mét bao vây Phương Chính.

Ánh điện lan tràn, tiếng lôi điện vang vọng.

Đám đệ tử biến sắc, cấp tốc lùi lại, lại kéo ra thêm một đoạn khoảng cách.

Nửa khắc sau, lôi điện yếu dần, từ từ thưa thớt, cuối cùng biến mất.

Phương Chính đứng ngạo nghễ trên lưng Tiểu Hổ, ánh mắt nhìn quét qua chiến trường.

Đàn sơn ngưu tan tác, chết chết, thương thương, chạy chạy, hoàn toàn tan rã.

Mặt đất cháy xém, loang lỗ vết cháy đen cùng máu cháy khô, khói trắng lượng lờ bốc lên.

Bốn đệ tử tinh anh cùng lão trưởng thôn hai mắt trừng lớn, há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào bãi chiến trường dưới chân, sau đó chuyển mắt nhìn đến Phương Chính.

Trong ánh mắt của họ, tràn nhập sự kinh ngạc, sự kiên kỵ, nhiều nhất chính là sự sợ hãi.

Giời khắc này, trong lòng bọn họ, đối với Phương Chính triệt để sinh ra sợ hãi.