Quyển 3 - Chương 39: Làm khó dễ cùng vã mặt

Chương 39: Làm khó dễ cùng vã mặt

Phương Chính ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, đem một nhánh cây thả vào trong đoàn ánh sáng trước mặt.

Nhánh cây hắn thả vào cũng không phải là nhánh cây bình thường, mà là một loại cổ tài, gọi là ngô đồng.

Nhánh ngô đồng tiến vào trong ánh sáng, lặp tức bị một nguồn sức mạnh dát mỏng như một tờ giấy. Những lát cây này, dưới sức mạnh của cổ trùng, bắt đầu đan lại với nhau, trở thành từng tờ giấy mỏng.

Theo từng nhánh ngô đồng rơi vào, tờ giấy càng lúc càng nhiều.

Này đó tờ giấy, lại theo ánh sáng ngày càng co lại, bắt đầu sắp lại với nhau. Chờ đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, một quyển sách hoàn chỉnh xuất hiện, rơi vào tay Phương Chính.

Phương Chính kiểm tra quyển sách một lúc, sau đó thở ra một hơi.

Tam chuyển giấy cổ luyện thành!

Từ lúc Phương Chính được công bố là đệ tử Tiên Hạc môn, đến nay đã trôi qua năm ngày.

Không khiếu của Phương Chính đã hoàn toàn khôi phục, vì vậy Phương Chính bắt đầu luyện lại đám cổ trùng đã mất của mình. Mà giấy cổ, chính là con cổ đầu tiên được luyện thành.

Phương Chính nghỉ ngơi thả lỏng một chút, lại bắt đầu chuẩn bị luyện con cổ trùng thứ hai, chính là tam chuyển màu sắc cổ.

Hắn hiện tại đã là ngũ chuyển, còn là luyện đạo đại sư, luyện chế cổ trùng tam chuyển đã không phải là việc gì khó.

Sau màu sắc cổ, Phương Chính lần lượt luyện thành mực ấn cổ, bút chì cổ. Cả hai bọn chúng, cũng đều là tam chuyển.

Luyện xong bốn con cổ trùng này cũng đã mất hai ngày, Phương Chính tạm thời nghỉ ngơi, kết thúc bế quan.

Hắn rời khỏi biệt viện của mình, trước tiên đi nội vụ đường của Tiên Hạc môn.

Hôm nay đúng là ngày Phương Chính nhận lấy nhiệm vụ cưỡng chế đầu tiên trong tháng mà Tiên Hạc môn giao xuống.

- Ngươi là Cổ Nguyệt Phương Chính!

Trong nội vụ đường, đệ tử trực tại bàn giao nhiệm vụ hơi giật mình, đánh giá nhìn Phương Chính từ trên xuống dưới.

Phương Chính lúc này mặc đồng phục của đệ tử tinh anh, dung mạo bình thường, nếu ném hắn vào giữa đám đệ tử tinh anh, cũng không ai chú ý tới.

Bất quá mấy ngày nay Phương Chính lại khá nổi tiếng trong Tiên Hạc môn, lý do cũng không ít.

Thứ nhất là vì đột nhiên ra ba đệ tử tinh anh, mà Phương Chính là một trong số đó.

Thứ hai là vì Phương Nguyên. Phương Nguyên giành được phúc địa Hồ Tiên, trong môn phái đã rất nổi tiếng, mà Phương Chính lại là đệ đệ song sinh của Phương Nguyên, đương nhiên sẽ bị chú ý.

Thứ ba, Phương Chính bí ẩn. Xuất hiện, xong lại giống như biến mất. Mấy ngày qua không ai nhìn thấy hắn. Ngẫu nhiên còn thấy Thanh Thư và Dược Hồng, nhưng Phương Chính thì triệt để biến mất trong tầm mắt của người khác.

Thứ tư, còn là vì lời đồn đãi gần đây trong Tiên Hạc môn.

Đồn rằng, Phương Chính là đi cửa sau mới vào được tông môn, lên được tinh anh. Kỳ thực hắn không có thực lực, cũng không có cống hiến phù hợp mà một đệ tử tinh anh nên có. Còn có, Phương Chính đang đeo bám, làm phiền Phương Niệm Dung.

Mà lời đồn này, hiển nhiên là do Dương Quang cố ý phát tán ra ngoài.

Cũng chính vì như vậy, rất nhiều đệ tử đều rất muốn gặp mặt, thăm dò Phương Chính.

- Đúng vậy! Làm sao?

Phương Chính lạnh nhạt đáp lại.

Hắn mặc dù bế quan, nhưng cũng không phải không biết tới lời đồn đãi bên ngoài. Bởi vì hắn còn có Thanh Thư và Dược Hồng làm tai mắt.

Hai người họ mấy ngày qua cũng không có bế quan, mà là giao thiệp ở bên ngoài, cũng có nghe qua lời đồn, chỉ là theo ý Phương Chính, hai người không có nói gì trước mấy lời đồn đó cả, chỉ bí ẩn cười cười.

Đệ tử trực ban nghe Phương Chính hỏi lại, cũng không có trả lời, mà chỉ lên cái bảng to bên trên, nói.

- Tự chọn lấy đi!

Phương Chính chuyển mắt nhìn lên, liền nhìn thấy một cái bảng to lớn treo lơ lửng giữa không trung, bên trên viết rất nhiều nhiệm vụ, còn có mô tả công việc và điểm cống hiến đi kèm.

Mặc dù gọi là nhiệm vụ cưỡng chế, nhưng kỳ thực cũng không phải là tông môn lựa chọn rồi ép buộc đệ tử đi làm, mà là đệ tử tự mình chọn lấy. Gọi cưỡng chế, chẳng qua cũng chỉ là cưỡng chế nhiệm vụ đệ tử phải nhận hàng tháng ít nhất là bao nhiêu mà thôi.

Ví như Phương Chính, mỗi tháng phải làm ít nhất hai nhiệm vụ, nếu hắn siêng, làm nhiều hơn cũng không ai nói gì, tuy nhiên ít hơn thì không được.

Phương Chính nhìn chi chít nhiệm vụ trên bảng, trầm tư.

Này đó nhiệm vụ, trải dài các phương diện, từ tu hành cho tới đời sống đều có, có lớn có nhỏ, có khó có dễ, có điểm nhiều cũng có điểm ít.

Phương Chính xem lướt qua, ánh mắt chủ động lượt bỏ mấy cái nhiệm vụ ít điểm, lọc ra mấy cái nhiều điểm, cuối cùng lọc ra ba cái nhiệm vụ có số điểm trong hàng tốp đầu.

"Phi Gia thôn gần đây gặp phải đàn sơn ngưu có vạn thú vương tấn công, cần cổ sư tiến hành đuổi gϊếŧ.

Giới hạn người nhận: 4/5

Phần thưởng: 5000 điểm cống hiến."

"Luyện cổ đường cần người thu thập thủy châm thảo

Giới hạn người nhận: Không giới hạn

Phần thưởng: 500 điểm cống hiến cho một cân thủy châm thảo."

"Hỏa nham dịch đã tới lúc thu hoạch, cần người thu hoạch.

Giới hạn người nhận: Không giới hạn

Phần thưởng: 10 điểm cống hiến cho một giọt hỏa nham dịch."

Phương Chính nhìn ba nhiệm vụ này, trong lòng căn nhắc.

- Sơn ngưu có tính phòng ngự tốt, sức chịu đựng tốt, sức bền tốt, tính tình hung hãn, nhưng một cái lôi minh liền có thể đối phó. Bất quá, ta ở đây bị áp chế, sẽ tốn không ít công phu.

- Thủy châm thảo là thủy đạo cổ tài, chỉ có dưới đáy hồ sâu, muốn thu thập không khó, nhưng bên cạnh thủy châm thảo luôn sống một đàn phi tiễn ngư. Phi tiễn ngư hình thể nhỏ, sống theo đàn, nhìn giống một mũi tên, nhưng lại trong suốt, cho nên khi ở trong nước, tuyệt đối rất khó đối phó.

- Hỏa nham dịch là viêm đạo cổ tài, hình thành từ việc nước mài mòn hỏa nham thạch, cô đọng mà thành. Mỗi một giọt hỏa nham dịch chỉ lớn bằng hạt đậu đỏ, nhưng nhiệt độ tỏa ra cực kì cao, không có thủ đoạn chuyên môn nhắm vào là không lấy được.

Phương Chính đọc qua không ít ghi chép, còn có Tiểu Thiên, cho nên rất nhanh đã tìm ra chỗ khó ở ba nhiệm vụ này.

Chỉ là, trong lúc nhất thời hắn chưa biết nên chọn cái nào.

- Vị bạn hữu này, ngươi đang chọn nhiệm vụ sao? Có hứng thú tham gia cùng chúng ta không? Chúng ta chọn nhiệm vụ tiêu diệt sơn ngưu ở Phi Gia thôn!

Trong lúc Phương Chính đang nghĩ nên chọn cái nào, một nhóm đệ tử đi tới.

Phương Chính quay đầu nhìn lại, liền thấy bọn họ gồm bốn người, hai nam hai nữ, đều là đệ tử tinh anh. Mà người nói, là một thanh niên cổ sư, tu vi tứ chuyển, dung mạo ưa nhìn, có thể nói là không đẹp trai lai láng, nhưng so với Phương Chính thì anh tuấn hơn không ít.

Phương Chính nhìn thoáng qua bọn họ, liền không do dự gật đầu.

- Vậy ta đi cùng các người!

Sau đó quay đầu nói với đệ tử trực ban.

- Ta nhận nhiệm vụ gϊếŧ sơn ngưu ở Phi Gia thôn!

Đệ tử này hơi nhìn Phương Chính, liền cúi đầu nhanh chóng ghi chép lại.

Rất nhanh, nhiệm vụ này trên bảng nhiệm vụ ảm đạm xuống, không còn ẩn ẩn tỏa sáng như lúc đầu. Cái này tức là nói, nhiệm vụ đã không cho phép có người nhận thêm, đang trong tình trạng đủ người tiến hành.

Đợi sau khi bọn Phương Chính cùng nhóm bốn người kia hoàn thành nhiệm vụ, quay lại bàn giao, nhiệm vụ này sẽ biến mất. Nhưng nếu họ không làm được, nhiệm vụ thất bại, vậy nội dung trên bảng nhiệm vụ sẽ sáng lên lần nữa, chờ người khác đến nhận đi.

- A, thật có lỗi, quên nói với ngươi chúng ta hiện tại sẽ lên đường! Ngươi có thể không?

Lúc này bốn người làm ra vẻ chợt nhận ra, kêu lên.

Thông thường mà nói, đệ tử nhận xong nhiệm vụ liền cần chuẩn bị ổn thỏa, sau đó mới lên đường. Bởi vì ngươi không biết chính xác mình sẽ nhận cái gì, cho nên không thể trước tiên chuẩn bị.

Phương Chính nhìn bốn người, xoay đầu đi ra cửa nội vụ đường, đồng thời nói.

- Các ngươi còn lề mề cái gì? Đi thôi!

Bốn người sửng ra, đệ tử trực ban cũng hơi trố mắt nhìn theo, lại nhìn qua bốn người.

Kỳ thực bốn người này hôm này đúng thật sẽ lên đường, định là chỉ làm nhiệm vụ bằng bốn người. Nhưng nửa đường nhìn thấy Phương Chính, lại vừa hay trong đó có người biết mặt hắn, cho nên liền xoay đầu, trở lại nội vụ đường.

Mục đích là cố ý kéo Phương Chính đi cùng, mượn nhiệm vụ này thăm dò thực lực của Phương Chính, còn muốn thông qua đó khó dễ hắn.

Đệ tử trực ban vừa thấy họ, cũng liền nhận ra ý đồ của bốn người, nhưng không có vạch trần.

- Còn không nhanh chân lên? Các ngươi định ngủ thêm một giấc mới đi?

Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Phương Chính từ ngoài cửa vang lên, làm bọn họ sắc mặt trở nên có chút khó xem. Nhưng không ai nói gì, chỉ nhanh chóng đuổi theo Phương Chính.

Rất nhanh, Phương Chính với bốn ngươi đi ra đến bên ngoài ngoại môn, trở lại nơi hạ cánh của phi cầm.

- Phương Chính huynh đệ, chúng ta có mượn phi hạc từ môn phái để đi đường. Nhưng chỉ có bốn con, ngươi...

Người dẫn đầu bốn người lúc này lại nói, nhưng mà hắn chưa nói xong, đã không khỏi kinh hãi há miệng. Bởi vì Phương Chính lúc này đang đứng cạnh một con bưu, vuốt ve cằm của nó.

Phương Chính hơi nhìn lại hắn, xoay người leo lên lưng Tiểu Hổ, nói.

- Các ngươi có phi hạc, vậy ta cũng không cần chờ các ngươi.

Phương Chính đương nhiên biết, bốn người này muốn khó dễ chính mình, nhưng là, cái này cũng vừa hay.

Phương Chính đang định diễn vai trang bức đánh mặt trong khoảng thời gian ở Tiên Hạc môn. Mấy ngày qua hắn đang nghĩ làm sao để diễn, bởi vì còn cần có người phối hợp diễn xuất mới được.

Nhưng bốn người này lại đột nhiên xuất hiện, lại vừa hay đưa mặt ra cho Phương Chính vã. Rất thuận tiện a!

Bốn người nhìn Tiểu Hổ đưa theo Phương Chính bay lên, á khẩu tròn mắt nhìn.

- Nhanh lên đi!

Phương Chính từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt hối thúc.

Bốn người lúc này giật mình, vẻ mặt khó chịu đi lĩnh phi hạc bản thân mượn, sau đó cưỡi phi hạc đuổi theo.

Mà bốn người, cũng ăn ý đi theo phía sau Phương Chính, không có ai vượt lên trước dẫn đường.

Phương Chính mới tới, sẽ không biết Phi Gia thôn nằm ở đâu, để hắn đi đầu chính là muốn nhìn xem hắn lạc đường. Lúc đó Phương Chính nhất định sẽ nhờ họ dẫn đường cho mình.

Nhưng bốn người tính sai.

Phương Chính quả thật không biết Phi Gia thôn nằm ở đâu, nhưng Tiểu Thiên biết.

Có nó dẫn đường, Phương Chính căn bản không cần tới bốn người.

Rất nhanh sau đó, bốn người kinh ngạc, không dám tin nhìn vào bóng lưng đang ngạo nghễ ngồi thẳng trên lưng Tiểu Hổ.

Đi một đoạn đường, bọn họ đã nhận ra rằng Phương Chính biết đường đi. Mà bọn họ bây giờ, nhìn giống như thuộc hạ của hắn, đi theo phía sau nghe sai bảo.

Bọn họ lúc này không khỏi tự hỏi, chính mình là khó dễ Phương Chính, hay là tới đưa mặt cho hắn đánh? Như thế nào lại đột nhiên cảm thấy mặt có chút đau a?