Quyển 1 - Chương 19: Phó Bản Lâu Đài Hoa Hồng Đỏ (16)

Từ góc độ này nhìn xuống, lão bá tước đang ngồi trên chiếc sofa bên dưới chân hắn là một cậu thiếu niên đang quỳ.

Người ấy mang nhan sắc khuynh nước khuynh thành, cái con người tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong những giấc mộng ảo thì giờ đây lại đang quỳ gối trước mặt hắn.

Phục tùng, ngoan ngoãn, tùy ý sai bảo. Chiếc cằm bé con như có như không cọ vào đùi hắn tựa như nũng nịu.

David híp mắt, đáy mắt trầm hơn bình thường.

Hắn dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt cậu, đôi tay vuốt một đường đến đuôi mắt để lại một vết đỏ dài phía sau.

Vết chai sạn trên tay cọ xát với làn da mỏng manh hình thành vết xước máu ở đuôi mắt.

Màu đỏ chảy ra.

Cậu thiếu niên khóc càng thê thảm.

Bá tước nhìn đôi tay mình đã nhễ nhại toàn bộ nước mắt.

Hắn hơi nhíu mày.

Chậc, có vẻ không vui như hắn tưởng.

Nhìn sang đứa con trai bị mình ‘bắt nạt’ khóc sắp tắc thở.

Hắn thở dài bất lực.

Vòng hai tay qua nách nhấc bổng cậu lên đùi, một tay vòng ra phía sau ấn đầu cậu vào cần cổ hắn.

‘’Ngoan nào, không khóc’’.

Chất giọng khàn đặc lạnh lẽo pha chút nguy hiểm tựa mệnh lệnh không thể chối cãi.

Sự ấm áp bất chợt làm ‘cục kẹo’ ngốc đến quên khóc. Mùi hương gỗ tuyết tùng quyện cùng mùi hổ phách như xộc thẳng vào mũi, một mùi thơm nam tính và đầy quyến rũ đến chết người của đàn ông tuổi trung niên.

Sinh linh càng yếu ớt càng nhạy cảm với nguy hiểm nhưng đồng thời càng khao khát sự ấm áp của người bảo hộ. Vì càng yếu càng thiếu cảm giác an toàn và cần được bao bọc từ người sinh ra. Có vẻ như 001 không làm tròn trách nhiệm làm mẹ rồi.

{001}: ‘’.....’’.(⁠╯⁠°⁠□⁠°⁠)Ta lật bàn.

Kẹo ngốc như được nước lấn tới mà bấu chặt vào áo bá tước sụt sịt khóc. Cậu khóc đầy uất ức như trách móc hắn bắt nạt cậu, dụi toàn bộ nước mắt vào cổ áo ỷ như bắt đền.

Hắn mặc kệ vẫn vỗ về an ủi cậu.

Sự ẩm ướt nồng nàn áp sát nơi cần cổ làm hắn hơi ngứa. Cổ là nơi yếu hiểm của mỗi người đàn ông không ai có thể tùy tiện để lộ răng nanh cho con mồi mình được, vậy hành động của lão bá tước có ý gì?...chắc chắn có gì đó đã thay đổi trong suy nghĩ.

Hắn ôm cậu thiếu niên kiên nhẫn vỗ về tựa như người cha đang an ủi đứa con trai của mình.

Vỗ nhẹ nhàng trên vòng eo nhỏ nhắn.

Về dịu dàng trên bờ mông mũm mĩm.

Càng vuốt càng thích tay.

Càng xoa càng núng nính.

Hắn thầm nghĩ cần nuôi mập thêm tí nữa là vừa.