Chương 24: Đệ tam mộng: Luyến nhân tâm (3)

Bình thường Tri Họa không hay tin tưởng người khác, nhưng ở Thường Lạc có một chút tin tưởng khiến Tri Họa quyết định tin tưởng, có lẽ tại vì Thường Lạc lớn hơn nàng, cũng có lẽ Thường Lạc gương mặt tinh khiết như khói sương khiến người khác nhịn không được mà tin tưởng. Dù sao Tri Họa cũng không tranh sủng được, có thêm một đồng minh cũng không phải chuyện xấu.

Không biết Thường Lạc đi đâu cả một ngày dài, hôm sau Thường Lạc mang về một đống sách lớn đi vào bên trong phòng Tri Họa, bản thân Tri Họa rất thích sách cho nên Thường Lạc mang vào nàng liền tò mò nhận lấy một quyển, mở ra thì thấy là xuân cung đồ, lại là bản vô cùng đặc sắc chi tiết.

"Sách này nô tì kiếm cho người, hoàn toàn là bản hiếm, chân thật vô cùng nha." Thường Lạc đặt những quyển sách kia xuống bàn, tính cách của Tri Họa thuộc dạng hiền lành nhu thuận, Thường Lạc dám đảm bảo khi lên giường thế nào nàng ấy cũng chỉ đơ như khúc gỗ. Phàm là nữ nhân cổ đại, trừ nhà quân vương hoặc nhà đông thê thϊếp ra, còn lại nữ nhân đều chỉ phục vụ nam nhân như đó chính là một nghĩa vụ, Thường Lạc nhìn lén Tiểu Yến Tử tối qua nên phát hiện cho dù nàng ta có bay nhảy như chim, lên giường vẫn cứng nhắc như tượng.

Mà nam nhân khó lòng qua khỏi mỹ nhân quan, đó là chuyện thường tình.

"Ngươi cho ta xem cái gì đây?"

Đám mây hồng bay lãng đãng đến, đậu trên hai bên gò má Tri Họa. Từ bé đến lớn Tri Họa chỉ được xem loại sách này một lần duy nhất ở đêm trước ngày gả đi, mẫu thân nàng dúi vào tay một quyển bắt nàng xem, nhưng về độ táo bạo đương nhiên không bằng sách của Thường Lạc mang tới.

"Tối nay người đóng cửa xem hết đống này nha. Khó lắm mới xin được nhiều sách như vậy, đừng để uổng công nô tì."

"Xem những thứ tạp nham này sao?"

"Phải, xem cho bằng hết, ngày mai lại nói tiếp."

Nói rồi Thường Lạc lui ra ngoài khép cửa phòng lại, những quyển sách này không thích hợp xem và thảo luận với nhau, vậy nên cô chừa lại một chút không gian cho Tri Họa thoải mái xem. Sáng hôm sau mở cửa phòng thì thấy Tri Họa đắc đạo thành tiên rồi, đôi mắt tuy có điểm đen do thức khuya, mái tóc có thể rối do lăn lộn trên giường để đọc sách nhưng trên đầu lại xuất hiện một điểm sáng. Người này tư chất khôn lanh, đương nhiên có thể học được tất cả trong một đêm.

"Ta xem hết rồi, mang chàng vào phòng ta đi."

Gương mặt hoang dại kia… Liệu có phải đọc nhiều quá bị ngáo rồi không? Thường Lạc hơi run sợ.

"Cái này là xuân dược dạng mùi hương, người chỉ cần thoa lên cổ một lát sẽ có tác dụng với nam nhân, là dạng xuân tâm nhộn nhạo muốn có người phát ra mùi hương, không phải dạng tầm thường đâu nha."

Đây là do vẹt huynh đích thân phát cho cô, đương nhiên phải là bảo bối vạn người tìm kiếm không được. Thường Lạc giao nó cho Tri Họa sau đó còn dặn nàng ấy đợi khi nào cô bảo ổn mới bắt đầu sử dụng.

Chờ đợi một ngày, hai ngày, ba ngày, cuối cùng cũng có một ngày Tiểu Yến Tử thôi không nháo, quyết định để cho Ngũ a ca ngủ phòng Tri Họa. Mà Ngũ a ca có hứa với Tiểu Yến Tử rằng sẽ không đυ.ng đến Tri Họa, mặc dù nàng ấy là do chàng dùng kiệu hoa tám người khiêng cưới về, bị chàng lợi dụng làm vật để đạt được mục đích của mình. Thứ mà chàng nghĩ chàng có thể cho chỉ là một danh phận…

Thứ lỗi cho Ngũ a ca bị Thường Lạc tính kế, nhưng đã cưới nữ nhân nhà người ta vào nhà không thể cứ thế để nàng ấy gối chăn lạnh lùng. Vậy nên tối đó Tri Họa thành công câu dẫn Ngũ a ca, khiến hắn thần hồn điên đảo. Thường Lạc không biết rằng đây chính là hành động ngu ngốc nhất cả đời người của mình, sau này nghĩ lại chỉ muốn tự tay chém chết bản thân.

Ngũ a ca chỉ có tâm trí bị thôi thúc, nhưng tất cả kí ức về tối hôm qua vẫn còn vẹn nguyên không biến mất đi chút nào. Nói hắn không có một chút cảm xúc nào với Trần Tri Họa là nói dối, vì bản thân hắn cũng không ít lần dao động trước nhan sắc của nàng, trước học thức uyên thâm của nàng, hai người đối ẩm vô cùng hảo hợp. Nhưng tình yêu với Tiểu Yến Tử khiến hắn kiềm kẹp bản thân mình, nàng ta hoàn toàn chiếm hết tâm trí của hắn, hết nháo rồi đòi bỏ đi, không một giây nào để hắn nhớ đến thê tử hắn đường hoàng thú về.

"Chuyện này… Tri Họa, ta xin lỗi…"

"Phu thê làm gì có chuyện xin lỗi?" Tri Họa dịu dàng như nước nhìn hắn, hắn hữu lễ xem nàng không khác gì bằng hữu, nhưng nàng thì vẫn là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng. Cho dù hắn có suy nghĩ ra sau nàng cũng là ma của dòng họ Ái Tân Giác La, không thể nào trốn thoát.

"Nàng có thể vì ta không nói chuyện này ra ngoài không? Ta sợ Tiểu Yến Tử…"

Tri Họa hiểu chuyện nên mỉm cười nói: "Không sao, thϊếp nhất định sẽ không để tỷ tỷ buồn, chàng yên tâm."

Đợi Ngũ a ca đi rồi Tri Họa mới dựa đầu vào đầu giường, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, Thường Lạc đi từ ngoài vào trong nhìn thấy một màn này nên mới im lặng đứng nhìn. Tại sao nàng ấy lại không vui như cô nghĩ? Tại sao lại bi thương như thế?

"Mau chuẩn bị nước cho ta đi… Ta cần tắm rửa một chút."

Thường Lạc tự nhiên lại không đi loạng choạng như mọi ngày nữa, một mạch đi ra khỏi phòng hô các nha hoàn khác giúp nàng chuẩn bị nước cho phúc tấn. Khi cô quay về phòng thì thấy phúc tấn đang cuộn chiếc chăn trải giường lại, thong dong hệt như đang thêu thùa may vá.

"Được rồi, chuẩn bị xong thì lui ra, để một mình Thường Lạc ở lại."

Mọi người đồng loạt dạ lên một tiếng rồi lui ra ngoài chỉ chừa lại Thường Lạc một mình, Thường Lạc cầm một cái gàu nhỏ để múc nước dội nhẹ lên trên người nàng ấy, ôn nhu giúp nàng ấy gội rửa thân mình.

"Ta xong rồi, liệu chàng có chút thích ta chứ?"

"Nhất định."

Tri Họa nghiêng đầu nhìn Thường Lạc, khóe môi khẽ kéo lên một nụ cười ưu nhã: "Ngươi làm sao dám khẳng định?"

"Đó là nhiệm vụ của nô tì." Thường Lạc đem xà phòng thoa lên bả vai mềm mịn của nàng ấy, nhìn thấy bả vai vằn vện vết bầm xanh xanh đỏ đỏ, tự nhiên lại nảy lên cảm giác chua xót. Nếu Tri Họa gả cho đúng người ắt hẳn sẽ không oán hận nhiều như thế, nếu oán hận cũng không cần người hỗ trợ như cô.

"Đợi xem mọi chuyện diễn biến thế nào nhé?" Theo như Thường Lạc biết sau lần này Tri Họa sẽ sinh hài tử, vậy nên cứ thong thả để mọi chuyện diễn ra. Cô đang đợi Tri Họa có dấu hiệu mang thai, như vậy mới dễ tính chuyện kế tiếp.

Tri Họa giơ cánh tay khẳng khiu của mình lên, đem bàn tay đầy bọt xà phòng bôi hết vào mặt Thường Lạc, còn cười hắc hắc vô cùng gian trá.

"Người có nghe nô tì nói không?"

"Nghe mà."

"Người trầm tĩnh một tí đi, mới hai ngày mà hiện nguyên hình rồi."

Tri Họa bĩu môi, nàng đùa giỡn chẳng qua vì không khí hơi ngượng ngập khó xử, nàng muốn thả lỏng một chút. Cũng không phải hồ ly hiện nguyên chân thân mà!