Chương 25: Đệ tam mộng: Luyến nhân tâm (4)

Trong đầu của Ngũ a ca cũng không phải chứa đựng những điều cao siêu, kì thực hắn cũng như bao nhiêu nam nhân khác, đều bị thứ mới mẻ hơn mê hoặc. Nàng Tri Họa là một người xinh đẹp, so với Tiểu Yến Tử càng hơn vẻ diễm lệ, với Tử Vi thì càng hơn học thức lễ độ, với Tình Nhi thì hơn sự cư xử phải phép. Nàng ấy quá hoàn hảo, mẫu người mà không một nam nhân nào không muốn có, nhưng nam nhân đều sợ mẫu người lấn át mình như thế.

Cho đến tối qua hắn cảm nhận nàng hoàn toàn trần tục, cảm giác của nàng dành cho hắn tuyệt vời hơn cả được bay lên cả chín tầng mây, lâng lâng đến tận cả ngày hôm sau. Chưa bao giờ trong đời hắn được hưởng thụ thứ mỹ miều đến thế, từ khi biết yêu cho đến khi thú Tiểu Yến Tử về nhà, cảm giác vui sướиɠ đầu tiên mà hắn có chính là sự thỏa mãn khi cưới được người mình yêu.

Nàng mỹ lệ, mê hoặc như tiểu tinh linh với gương mặt hoàn hảo, học thức hoàn hảo. Hắn cũng là nam nhân với thất tình lục dục, hắn cũng có chút mơ tưởng về hình dung kia khi hắn viết chữ, đọc sách cũng nhớ đến những gì lãng mạn tối qua.

"Vĩnh Kỳ! Chàng nghĩ gì mà vừa đọc sách vừa cười thế?"

"À, không có." Vĩnh Kỳ thu lại nụ cười trên môi của mình, tránh cho Tiểu Yến Tử phát hiện ra hắn có nửa điểm khác lạ.

Tiểu Yến Tử dựa sát vào người hắn, bá lấy cổ hắn hào sảng nói: "Nói mau, tối qua chàng có vô tình ôm nàng ta vào lòng, có vô tình chạm vào nàng ta không?"

Lần nào cũng thế, Tiểu Yến Tử đều hỏi hắn những câu ngô nghê như thế.

"Không." Vĩnh Kỳ nào dám nói thật, nếu hắn nói ra chỉ sợ nàng ấy sẽ lại đi lên chùa khóc nháo đòi đi tu mất!

Tiểu Yến Tử hừ lạnh một tiếng: "Chàng mà đυ.ng đến nàng ta, thϊếp liền một đao lấy mạng chàng! Một chút cũng không được giấu thϊếp!"

Vĩnh Kỳ im lặng không nói, tối qua chuyện cũng đã lỡ rồi…

Buổi chiều Thường Lạc đang trên đường mang bánh ngọt đến cho Tri Họa thì thấy nàng ấy tóc tai hơi loạn đi từ thư phòng của Vĩnh Kỳ ra, hỏi gì cũng không nói, chỉ chạy một mạch về phòng mình. Thường Lạc đương nhiên là không thể đuổi theo kịp, chân cô còn mang theo hai cục gạch loại nhỏ, đi đứng vô cùng khó khăn.

Lúc Thường Lạc về đến được phòng nước mắt của Tri Họa cũng rớt xuống thành hàng, nàng đang nằm trên giường ôm chăn khóc nức nở. Thường Lạc thấy thế mới khều khều vai nàng ấy, hỏi: "Phúc tấn, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì…"

Tri Họa trong cơn khóc nức nở nói.

"Chúng ta là đồng minh mà, phúc tấn đừng giấu nô tì"

Tri Họa ngước gương mặt đẫm nước mắt của mình nhìn Thường Lạc, cả gương mặt xinh đẹp bị biến thành mèo ngố, lem nhem hệt như mới tắm mưa xong. Nàng ấy nấc cụt từng tiếng rất oan ức: "Ta không làm gì sai cả, tỷ tỷ lại đánh ta."

"Đánh? Đánh chỗ nào?"

Tri Họa khum người kéo vạt váy của mình lên để lộ bắp chân bầm tím một mảnh rồi thả váy xuống, nàng lại oa oa lên khóc, bao nhiêu tu dưỡng cha mẹ gầy dựng phút chốc biến mất không còn manh giáp.

"Làm sao nàng ta đánh phúc tấn?"

"Tỷ ấy gọi thẳng tên của đương kim hoàng thượng, ta mới giơ tay lên che miệng tỷ ấy lại, không ngờ tỷ ấy lại bẻ tay ta ngược lại rồi đẩy ta té xuống đất…"

Thường Lạc mặt tối hơn cả nghiên mực cô mài cho Tri Họa vẽ tranh, trên trán còn nổi lên ba vạch đen: "Tay đâu?"

Tri Họa xòe hai bàn tay của mình ra, dạo gần đây không hiểu cớ gì nàng lại nghe lời một nha hoàn nhỏ nhoi đến vậy.

"Là tay nào bị bẻ?"

"Tay này…" Tri Họa nâng tay phải lên hơn một chút, bẻ đau chết nàng. Nàng chỉ theo thói quen che miệng người khác không nói ra những lời phản nghịch, cũng không có ý định tấn công tỷ ấy như tỷ ấy nói.

Thường Lạc hừ một tiếng, cô ngồi xuống giường cầm bàn tay kia lên xoa nhè nhẹ cổ tay, vừa xoa vừa lèm bèm mắng tên kia hữu dũng vô mưu. Tay chân của Tri Họa thon nhỏ như búp măng non, cả đời chẳng đυ.ng vào bất kì việc nặng gì, làm sao có thể bì kịp bàn tay làm việc nặng thô to của nàng ta, vậy mà nỡ lòng nào bẻ. Thường Lạc chỉ muốn tát nàng ta một cái cho hả cơn giận trong người.

"Bôi một chút dược vào sẽ không sao…" Thường Lạc lấy dược trong túi mình ra, đổ một ít ra tay rồi thoa lên cổ tay nàng ấy cho thuốc nước ngấm đều, tay cô cầm còn không dám cầm mạnh, nàng ta là loại người gì chứ! Càng nghĩ Thường Lạc càng tức giận.

Tri Họa im lặng nhìn Thường Lạc chăm chú bôi dược cho mình, hàng mi cong cong che khuất đôi mắt đang vô cùng tập trung kia.

"Ngũ a ca là tên ngu, hai thê tử đánh nhau cũng không biết cách giải quyết!"

Nhìn vết bầm đen trên chân của Tri Họa, bất giác Thường Lạc mắng một câu.

Vĩnh Kỳ đã phạt Tiểu Yến Tử ở trong phòng tự suy nghĩ lại mình, hắn mang theo lọ dược tìm đến phòng Tri Họa định bụng đưa cho nàng nhưng vô tình lại nghe nha hoàn đang mắng mình. Hắn đứng tựa vào bình phong lắng nghe.

"Đừng nói chàng như vậy, tỷ tỷ tính tình hơi nóng giận thôi. Ta dám cá nếu ngươi là chàng ngươi cũng sẽ rất nan giải."

"Làm gì có chuyện nan giải, chỉ có không đủ bản lĩnh!"

Không đủ bản lĩnh! Là đang nói hắn sao?

Vĩnh Kỳ ho một tiếng ra hiệu cho hai người bên trong phòng biết hắn đang chuẩn bị bước vào, Thường Lạc buông chân Tri Họa ra, nhanh chóng đứng lên hành lễ.

"Nha hoàn bên cạnh nàng tên gì?" Vĩnh Kỳ nhìn người vừa mới xấu mình từ đầu đến chân, dáng vẻ có chút lanh lợi, có thể thấy là bảo vệ chủ tử quá mức.

Tri Họa đáp: "Là Thường Lạc."

"Thường Lạc, ngươi ra khỏi phòng một lát đi."

Thường Lạc ấm ức nhìn Tri Họa rồi nhìn Vĩnh Kỳ, cuối cùng cũng quyết định lui ra, dù sao nhiệm vụ của cô cũng là khiến cho hai người họ hạnh phúc, không phải làm kì đà cản mũi.

"Nàng đau không? Thật có lỗi ta không đỡ kịp."

Tri Họa cố nặn ra một nụ cười, kì lạ ban nãy nàng lại khóc đến lợi hại như thế, bây giờ lại chẳng có tí ấm ức nào để rơi nước mắt: "Thϊếp không sao, là thϊếp sai khi cố lao vào tỷ tỷ."

"Tiểu Yến Tử không phải người xấu, nàng ấy chỉ hơi phòng bị một chút… Là người có võ…"

Tri Họa hiểu chuyện gật đầu: "Thϊếp biết mà, chàng không cần giải thích cho thϊếp đâu, chàng đi an ủi tỷ tỷ đi. Tỷ ấy không quen bị la rầy…"

"Nàng chẳng nghĩ cho bản thân mình một chút sao? Đáng lẽ ra nàng nên khóc một chút rồi tố trạng với ta, để ta thương nàng hơn một chút, yêu nàng hơn một chút."

"Không, thϊếp không phải tỷ tỷ, thϊếp không khóc nháo để chàng thương xót, thϊếp biết chàng gánh nặng rất nhiều nên chẳng dám làm gánh nặng cho chàng."

Là vì ban nãy đã khóc với Thường Lạc một trận, bây giờ Tri Họa cũng chẳng còn mấy nước mắt mà khóc, nếu có nước mắt nàng đã khóc nháo lên một trận. Thường Lạc thương xót nàng vừa kịp lúc, bây giờ nàng cũng không cần an ủi nữa.

"Nàng hiểu chuyện như thế càng làm người khác đau lòng."

Hắn tiến lên một bước ôm Tri Họa vào trong lòng, hôn nhẹ lên mái tóc nàng một cái mặc cho tóc Tri Họa đang bị loạn do vừa ẩu đả với Tiểu Yến Tử. Hắn chỉ chăm duy nhất Tiểu Yến Tử nàng ấy, lại để cho Tri Họa một mình hiểu chuyện, hắn thật là phu quân tồi.