Chương 23: Đệ tam mộng: Luyến nhân tâm (2)

Việc Tri Họa vào Cảnh Dương phủ gây náo loạn không ít trật tự nơi này, bình thường Cảnh Dương phủ vì Tiểu Yến Tử mà không có quy củ, có mặt của Tri Họa đành phải miễn cưỡng vào nếp. Ngũ a ca nổi tiếng cưng chiều thê tử, đương nhiên cho nàng ta vừa quậy vừa nháo khắp phủ, nha hoàn gặp cách cách không thưa, chẳng ai sai bảo được.

Nhưng Tri Họa lại khác, nàng sinh ra trong một gia đình nổi danh, lại thân cận hoàng thượng. Các nữ nhi trong nhà được học hành tử tế, không phải loại vô tri chỉ biết thêu thùa may vá. Bốn nữ nhi của Trần lão gia là Trần Tri Cầm, Trần Tri Kỳ, Trần Tri Thi, Trần Tri Họa nổi tiếng khắp vùng vì tài mạo song toàn, đương nhiên nàng không phải Tiểu Yến Tử một dạng quậy phá tinh nghịch.

Quế ma ma là ma ma được đích thân lão phật gia sắp xếp ở nơi này, cho nên nhất cử nhất động đều không lọt khỏi tầm mắt của người, vậy nên điều này khiến Ngũ a ca rất bức bối, cảm giác như lúc nào cũng bị để ý đến. Hắn thấy cuộc sống của mình với Tiểu Yến Tử trước đây đã rất ổn, không cần phải có thêm một tiểu phúc tấn khác, không ngờ lại xảy ra sự việc của Tiêu Kiếm làm hỏng tất cả.

Đích thân Tiểu Yến Tử muốn Ngũ a ca thú thêm phúc tấn để giải cứu cho huynh của mình, nhưng lại vì chuyện thú thêm phúc tấn mà nháo đến nhà cửa không yên một hồi, đêm tân hôn thì thổi sáo cả đêm, sáng dậy lại hờn dỗi. Rốt cuộc Tri Họa từ người bị lợi dụng trong chuyện này thuận tiện biến thành tiểu tam đáng khinh bỉ, còn nữ chủ thì hào quang phản chiếu, khóc nháo vài trận đương nhiên nữ chủ thắng.

Trái tim nữ chủ chính là pha lê, còn trái tim nữ phụ chẳng khác gì rơm cỏ.

Thường Lạc ở Cảnh Dương cung một tuần, chứng kiến trọn một tuần nhào nháo ở nơi đây, nhỏ nhường lớn nhường đến mệt mỏi, lớn lại nay bỏ đi, mai khóc lóc, mốt gom đồ rời khỏi cung khiến cô từ điểm yêu thích nhân vật này chuyển sang chán ghét cực độ.

"Đúng là cẩu huyết! Rõ ràng mình đem con gái nhà người ta gả cho mình chẳng có chút yêu thương, còn bắt con gái nhà người ta nhìn mình ân ân ái ái dỗ dỗ dành dành chim én nhỏ kia, còn nghĩ người ta phiền phức chen vào mối quan hệ của hai người." Thường Lạc vừa pha trà vừa mắng chửi, còn không biết nước bọt có văng lung tung không. "Tri Họa nó mới có mười tám thôi, nhìn già đời vậy chứ ở thời của tôi thì còn non chẹt, đúng là lũ người ác độc."

Tiểu Thúy tựa đầu vào vai Thường Lạc nhìn xem Thường Lạc đang làm gì, còn hỏi: "Ê, ngươi đang lẩm bẩm gì đó?"

"Ta đang mắng đám ruồi muỗi cặn bã thôi, cắn ta nát cả chân, báo hại ta ở đây pha trà đến mệt mỏi."

"Pha nhanh đi, phúc tấn uống nhiều nước lắm, bình thường khát một chút môi sẽ khô lại."

"Ta cũng xong rồi." Thường Lạc loay hoay đi trên đôi giày bồn hoa xinh xắn của mình, ly trà nghiêng nghiêng ngả ngả đến đáng thương. Tiểu Thúy thấy vậy mới cản cô lại không cho bưng nữa: "Khoan đã, phúc tấn dặn ngươi đừng bưng trà."

"Vậy mà nãy kêu ta pha, phúc tấn có bị mau quên không?"

Tiểu Thúy đỡ lấy khay trà từ tay Thường Lạc, không hiểu sao càng lúc nàng càng thấy tiểu nha đầu Thường Lạc này càng kì quái: "Bị mau quên là bị gì?"

"Haiz, nói ngươi cũng không hiểu, mau mang trà cho phúc tấn uống đi."

Tiểu Thúy gật gù mang ly trà vào phòng của phúc tấn, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn rồi mời phúc tấn dùng. Phúc tấn gả vào đây đến nay gần được một tháng chẵn nhưng lại chẳng thấy Ngũ a ca ngủ lại một ngày, ắt hẳn phúc tấn cảm thấy buồn bã rất nhiều, Tiểu Thúy nghĩ mình nên mang chuyện này nói với lão phật gia.

Buổi chiều phúc tấn cho gọi người mang nước đến phòng mình để tắm, Thường Lạc thấy vị phúc tấn này ám ảnh với sự sạch sẽ rất nặng, thường nữ nhân cổ đại phải hai đến ba ngày mới tắm gội đầu một lần, phúc tấn thường là sáng tắm thân mình, chiều gội cho sạch tóc, lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ.

Mỗi lần phúc tấn tắm đều tốn gần năm mươi bông hoa, một ngày như vậy là một trăm bông hoa, thật sự tốn kém, thật sự tốn kém!

Thường Lạc khi rảnh rỗi có xin chút mỡ lợn mỡ bò về tự tạo thành xà phòng, cô có thay đổi một chút nguyên liệu để tạo thành mùi hương hoa thơm lừng cho nàng ấy, cô biết nàng ấy thích nhất là hương hoa lưu trên cơ thể. Đến ngày thứ ba thì mẻ xà phòng đầu tiên của Thường Lạc mới miễn cưỡng hoàn thành, cô đưa nó cho Tri Họa, Tri Họa cầm lấy, có chút ngạc nhiên.

"Đây là xà phòng, người phương Tây thường sử dụng chúng để tắm rửa cho sạch. Nô tì làm cho phúc tấn một vài thỏi, không cần phải hái hoa của ngự hoa viên nữa a…"

Tri Họa tò mò nhìn tới nhìn lui cục xà phòng màu trắng đυ.c kia, nàng thử bôi lên tay một ít nhưng không có chút gì xảy ra. Thường Lạc thấy thế mới mang một chút nước lại đổ lên nơi vừa được thoa kia, xoa xoa vài cái liền thấy bọt, còn thơm lừng mùi cánh hoa.

"Cái này là ngươi làm?"

Đương nhiên là Tri Họa ngạc nhiên, nàng có nghe về xà phòng của người Tây Phương nhưng lần này mới là lần đầu tiên diện kiến, đúng là mở mang tầm mắt.

"Phải a, cái này là do nô tì làm. Người dùng hết nô tì lại làm thêm, tắm có tí bọt mới sạch sẽ."

"Tắm có tí bọt mới sạch sẽ? Là cái gì?"

Thường Lạc lại thở dài một tiếng, nói chuyện với người xưa thật là khổ cực!

Hôm đó Thường Lạc đích thân hầu hạ Tri Họa tắm rửa, vị phúc tấn Tri Họa hiểu biết phép tắc con nhà gia giáo kia vô cùng tò mò với cục xà phòng nho nhỏ nhưng lại không dám ra vẻ là mình để ý, mặc dù Thường Lạc biết Tri Họa để ý đến độ tắm trước nửa canh giờ so với mọi ngày. Bình thường thói quen của Tri Họa chưa từng vì cái gì mà thay đổi.

"Cái này khi đυ.ng phải nước sẽ tạo ra bọt xà phòng…" Thường Lạc đem cục xà phòng nhúng vào nước, sau đó tỉ mỉ chà lên da Tri Họa để lưu lại bọt, cô nói: "Mấy cái trắng trắng này là bọt xà phòng, nó sẽ giúp phúc tấn sạch sẽ thơm tho."

Cô giấu công đoạn làm từ mỡ lợn mỡ bò của mình, nói ra chỉ sợ vị phúc tấn con nhà gia giáo hiểu biết phép tắc này sợ hãi không dám dùng nữa.

Tri Họa nhắm mắt ngửi một hơi, đúng thật là còn thơm hơn cánh hoa vài phần.

"Người thích không?" Thường Lạc hỏi.

Tri Họa cho dù có thích thú cũng không mở miệng ra nói mình thích, chỉ im lặng coi như đồng ý.

"Ngũ a ca, người có thích không?"

Tri Họa lúc này mới nghiêng nghiêng đầu nhìn Thường Lạc, thấy ánh mắt của Thường Lạc trong veo như nước hồ thu, không hề vẩn đυ.c một chút tạp niệm mới gật đầu. Nàng phải có chút tình cảm với Ngũ a ca mới đồng ý gả cho hắn ta, trong lòng Tri Họa đã nghĩ rằng nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện thường tình, sẽ có một ngày chàng sẽ nhìn đến nàng. Nhưng một thời gian ở đây cho Tri Họa thấy rằng tâm trí của chàng chỉ đặt ở Hoàn Châu cách cách, một chút cũng không đặt trên người nàng.

Hai người cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau xem tấu văn, nhưng chàng lại chẳng hề lưu lại đêm nào. Nàng nghĩ có lẽ đến già nàng cũng chỉ đơn độc như thế, chẳng bao giờ nếm được mùi vị ái tình.

"Nô tì sẽ bày cho phúc tấn cách mê hoặc Ngũ a ca, chỉ cần phúc tấn tin ở nô tì."

Tri Họa cười buồn: "Lưu được chàng một đêm là chuyện đơn giản, có được chàng một đời… ấy mới là khó. Ta cũng chỉ mong cầu chàng như nam nhân bình thường khác, tình cảm cho tỷ tỷ kia dành cho ta một phần nhỏ thôi ta cũng vui rồi…"

"Chỉ là chàng lợi dụng ta… lợi dụng xong liền vứt. Danh hiệu Đại phúc tấn ta nào có cần? Thứ ta cần vĩnh viễn chỉ là ái tình."

Đến bây giờ Thường Lạc mới biết cho dù Tri Họa có hắc hóa cũng là do hai người nam chính nữ chính ép uổng nàng, một nha đầu mười tám tuổi bị lợi dụng gả vào nhà để đạt được một mục đích họ kì vọng, sau đó vứt nàng trong phòng đơn, không ngó ngàng đếm xỉa, phàm là nữ nhân thường tình không ai chấp nhận được chuyện bản thân mình rẻ mạt đến vậy.

Huống hồ Tri Họa lại còn là tiểu thư danh giá…

Nếu hoàng thượng muốn, nàng ấy hoàn toàn có thể lên làm phi chứ không phải gả cho Ngũ a ca như bây giờ. Tài hoa của Tri Họa đủ lớn để mê hoặc quân vương, nhưng nàng trót nhìn trúng Ngũ a ca trước, cả đời rơi vào bể khổ.

"Nô tì giúp người, nhất định người sẽ câu được tâm hắn ta!"