Chương 22: Đệ tam mộng: Luyến nhân tâm

Lần đầu tiên Thường Lạc gặp Tri Họa là ở Thiên giới, cũng như giàu và nghèo, linh hồn cũng có linh hồn trọng yếu và linh hồn bình phàm. Bình thường linh hồn bình phàm chỉ làm nền cho linh hồn trọng yếu, giống như nữ phụ làm nền cho nữ chính, những linh hồn bình phàm lĩnh trọn ba kiếp sẽ biến thành linh hồn trọng yếu, sau đó lại trở về linh hồn bình phàm. Linh hồn trọng yếu sau khi lĩnh ngộ kiếp sống của mình cũng trở về với con đường bình phàm ba kiếp. Chúng sinh là bình đẳng và có lượt như nhau tạo thành cuộc sống hoàn chỉnh.

Tri Họa lúc đó là linh hồn bình phàm, nàng ấy đứng ở giữa chính điện một mình đối chất với Người mà không bất kì ai bào chữa. Thường Lạc đã từng xem phim biết Tri Họa, nàng ta không phải tiểu tam trong Hoàn Châu Cách Cách chi Thiên Thượng Nhân Gian sao?

Người ngồi trên ngai vàng của mình nhìn xuống linh hồn nhỏ bé đang phản nghịch kia, linh hồn ngược lại không sợ, còn thẳng lưng ưỡn ngực ra vẻ mình hoàn toàn tự tin về bản thân.

"Trần Tri Họa! Ngươi có biết bản thân ngươi xen vào quan hệ của Tiểu Yến Tử và Vĩnh Kỳ không? Có gì mà uất ức nữa? Ngươi hành hạ bọn họ cũng cả đời rồi."

Tri Họa không hài lòng, nàng nói: "Kính xin Thiên đế xem xét lại, nếu không vì cứu anh trai của Tiểu Yến Tử, dân nữ cũng không phải gả cho Vĩnh Kỳ, nếu không gả…"

"Khoan, ngươi chấp nhận gả không phải là do ngươi yêu hắn?"

"Dân nữ hâm mộ Ngũ a ca, nhưng họ đem dân nữ ra lợi dụng, khi lợi dụng xong liền vứt bỏ dân nữ. Dân nữ không cần biến thành linh hồn trọng yếu vào kiếp sau, dân nữ muốn được hạnh phúc, cả đời dân nữ không một ngày hưởng được niềm vui… Người yêu con người như vậy, không lẽ người nỡ sao?"

Người ngả người vào ngai vàng của mình cẩn trọng suy nghĩ, Tri Hoại ngồi ở ghế nhỏ bên dưới gốc cây Hoàng Đề, không sợ không lo lắng đợi kết quả từ Người. Thường Lạc đứng ở gần đó nhìn cả nàng, cả bóng lưng của Người, một lát sau có tiếng Người gọi: "Tống Thường Lạc, chuyện này ngươi care đi."

"Là con sao?"

"Đúng rồi, là con. Ta đưa con quay về giúp nàng ấy, ta biết con đang nghĩ còn Tiểu Yến Tử thì sao, Tiểu Yến Tử thành công nhận mệnh linh hồn bình phàm rồi, không còn bị ảnh hưởng nữa."

Thường Lạc được vẹt huynh phong ấn kí ức lại, còn không có quyền từ chối, một đường quay về Đại Thanh thời Càn Long. Cô xuyên về đoạn thời gian Tri Họa vừa gả vào Cảnh Dương phủ làm phúc tấn, nhìn xuống phục trang của mình, cô thở dài một hơi: "Là nha hoàn, còn tưởng Người cho làm cách cách!"

"Thường Lạc~"

Giọng của ai đó trong veo gọi nàng một tiếng, Thường Lạc nhanh nhẩu dạ một tiếng rồi chạy về hướng phát ra tiếng nói đó. Người đó mặc một bộ trung y màu đỏ thẫm, mái tóc buông xõa ở sau lưng, đang thong dong đọc sách. Có thể nói so với Tri Họa nàng thấy trên Thiên giới, Tri Họa đang ngồi trước mặt nàng lúc này đây lại càng thêm phần diễm lệ bức nhân.

Mi mục của nàng ấy như được họa ra từ tranh vẽ, đôi mắt to tròn nhưng lại mang nét u buồn với hàng mi rũ xuống, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn phơn phớt hồng như cánh hoa buổi sáng. Thường Lạc trong phút chốc cảm thấy tiên nữ là ở đây, đích thật là tiên nữ hạ phàm.

Nàng ấy là một người có học thức uyên thâm cho nên bộ dạng đọc sách cũng vô cùng uyên bác, nhìn có vẻ như không thể chạm vào, vô cùng xa cách.

"Nếu không phải ngươi hầu hạ ta mấy hôm nay, ta còn tưởng là ngươi mới hầu hạ hôm nay đó."

Ngước đôi mắt hạnh lên nhìn người kia, sau đó lại cúi mắt nhìn quyển sách trên tay mình như đang nhắc nhở.

"Phúc tấn gọi nô tì có chuyện gì ạ?" Thường Lạc ngay lập tức nhập vai, vẹt huynh thường nhắc nhở cô rất nhiều, hôm nay rốt cuộc cũng có thể tự thân vận động được.

Tri Họa nói: "Châm trà cho ta đi."

Ly trà bên cạnh sớm không còn một giọt, nàng khát nước nhưng không thể nào ra vẻ đang khát sắp chết được, con nhà gia giáo không ai hành xử như vậy, chỉ có thể ngồi thẳng lưng chú ý đến quyển sách quên đi cơn khát của mình.

Thường Lạc dạ một tiếng mang ly trà ra ngoài, Quế ma ma thấy cô cầm ly trà hơi lạ, bà thấy vậy mới hỏi: "Ngươi cầm kiểu gì vậy Lạc Nhi?"

"Ta mang ly đi rót trà cho phúc tấn a?"

Bà nhìn tay Thường Lạc cầm ly trà bèn gõ đầu Thường Lạc một cái, bình thường đều là bỏ lên khay rồi mang ra ngoài, châm trà xong lại cầm trên khay mang vào, khắp Tử Cấm Thành cũng không có một nha hoàn nào dám cầm thẳng ly trà như vậy mang ra ngoài. Nha đầu Thường Lạc này chắc chán sống rồi.

"Mau mau mang đi pha trà đi, đừng để phúc tấn khát!"

Thường Lạc gật gật rồi mang ly trà ra phòng bếp pha trà, cô không biết pha thế nào, đứng loay hoay cả buổi định hỏi vẹt huynh cách pha thì thấy một nha hoàn khác đi vào bên trong bếp. Cô bèn lân la lại gần nàng ta, ra vẻ thân thiết nhờ vả nàng ta giúp mình pha trà.

Nàng ta rất thân thiện chỉ cô cách pha trà mà phúc tấn thích, hỏi ra thì biết đây là Tiểu Thúy, nha hoàn thân cận bên cạnh phúc tấn. Tiểu Thúy còn nhắc nhở cô rằng: "Chúng ta là người của Từ Ninh cung, Lão Phật Gia ban chúng ta cho phúc tấn để chăm sóc phúc tấn, vậy nên ngươi chăm sóc cho khéo."

"Đa tạ Tiểu Thúy… Ta mang trà cho phúc tấn kẻo trễ." Thường Lạc cho ly trà lên khay, khó khăn lắm mới mang được khay đi trên đôi giày bồn hoa đế cao. Đôi giày của Thường Lạc mang chỉ là đôi giày cỡ thấp của nha hoàn, vậy mà cô còn đi không nổi, không nghĩ ra các nương nương đi giày đế cao này sẽ thế nào. Nếu cô là nha hoàn muốn đổi vận, cô cũng không muốn, bắt cô mang giày cực kì cao để đổi lại chức vị cô nhất định không bán rẻ đôi chân chính mình như thế.

Loạng choạng đi vào bên trong phòng, loạng choạng đặt ly trà xuống bàn cho Tri Họa. Một loạt hành động loạng choạng dọa cho Tri Họa sợ đứng tim, nhưng nàng là tiểu thư gia giáo, có sợ cũng không được thể hiện rõ, vậy nên chỉ trân người ra nhìn Thường Lạc run rẩy đặt ly trà xuống bàn.

Có mỗi ly trà thôi, có cần phải run rẩy như vậy không?

"Mời phúc tấn dùng trà a~"

Thường Lạc bày ra nụ cười giả lả, mang được ly trà cũng tốn phúc đức mà cô tích trữ bấy lâu nay. Ly trà mà xui xẻo rớt xuống người trắc phúc tấn này đây, ắt hẳn đầu của cô cũng sẽ rơi xuống đất ngay lập tức.

"Đa… đa tạ…"

Thường Lạc nghe đa tạ bèn nổi lên cảm giác muốn giúp đỡ nữa, cô bảo: "Phúc tấn cần dùng thêm gì nô tì giúp người lấy?"

Tri Họa đang cầm ly trà tay run run, nghe đến vậy suýt chút là rớt ly trà xuống đất:

"Không cần, không cần, ta tạm thời chưa cần."