Chương 21: Đệ nhị mộng: Bạch nhật hướng tây (10)

Thường Lạc học năm hai đại học ở thành phố H, bình thường mỗi cuối tuần Thường Lạc sẽ về thăm Tây Nặc một lần, nhưng mấy hôm nay cô cứ có cảm giác có người theo dõi mình, cô không dám về, sợ liên lụy đến Tây Nặc. Nhưng cô có thể không về nhưng người kia thì không thể cản được không lên, vậy nên người kia có mặt tại nhà cô vào sáng thứ bảy, vô cùng vui vẻ nói:

"Lạc Lạc, chị biết em lo lắng, nhưng mà chị đi kĩ lắm, không ai biết được đâu."

Cửa nhà vừa đóng lại Thường Lạc đã ôm chầm lấy người kia vào lòng, hít lấy hít để mùi dầu gội thơm thơm trên tóc nàng ấy, còn ngửi mùi thảo mộc nhàn nhạt như mùi vị cỏ tươi thơm lừng. Tuy cô không ở đó nhưng tâm trí cô hoàn toàn đặt lại chỗ Tây Nặc, gọi điện mỗi ngày vẫn chưa hết nhớ.

"Nhớ chị chết được…"

Hai người dây dưa từ phòng khách đến tận phòng ngủ, quần áo vứt dọc đường đi nhưng chẳng bận tâm, chỉ chu du trong thế giới của hai người. Tây Nặc nhớ người yêu mình hệt như bao nhiêu cô gái khác, nỗi nhớ nhung da diết dày vò trong lòng, nàng đi đoạn đường khá xa để tìm đến thành phố H nơi người nàng yêu sống. Vừa đi vừa thấy thương người kia tuần nào cũng đi từ sớm để về nhà thăm nàng, chưa bao giờ than mệt mỏi.

Đôi môi quấn lấy đôi môi, làn da kề cận làn da, trong ánh sáng nhẹ từ chiếc đèn bàn phát ra, Thường Lạc nâng đầu lên nhìn gương mặt say tình của nàng ấy. Tuần trước cô không về, ủy khuất nàng ấy đợi chờ mình, cũng ủy khuất bản thân mình cả tuần đều nhớ nàng ấy không làm được việc gì ra hồn.

"Nhớ em không?"

Tây Nặc nhu hòa gật đầu, nàng nhớ, rất nhớ.

Thường Lạc rúc đầu vào cổ Tây Nặc hôn lấy hôn để chiếc cổ thon cao ngạo kia, phải làm sao khi thê tử cô ngoan ngoãn như thế.

Bàn tay của Thường Lạc lần mò vào bên trong váy của người kia, cách lớp qυầи иᏂỏ mà sờ soạng. Hai tuần đúng không gặp nhau, nỗi nhớ nhung chất đầy như núi lớn, không cách nào giải bày sự thèm khát của mình dành cho đối phương. Hai người yêu nhau cả năm nay, Thường Lạc thường làm chuyện này làm đến không chán. Đôi khi Tây Nặc cảm giác người kia trân trọng mình, trân trọng cơ thể mình, lúc nào cũng cho nàng cảm giác người kia thèm khát cơ thể nàng, nàng thà là tỏ ra như thế còn hơn lạnh nhạt không chạm vào nàng, nàng rất nhạy cảm.

Người kia tôn kính xem cơ thể nàng không khác gì báu vật quý giá, từng tấc từng tấc cơ thể đều được chăm sóc cẩn thận. Tuy không có Thường Lạc ở bên cạnh nhưng chưa bao giờ Thường Lạc không nhắc nàng phải chăm sóc bản thân nàng, có Thường Lạc ở bên ngay cả rửa chân nàng cũng không cần phải làm, có một người tối nào cũng ôn nhu ngâm nước cho nàng rửa chân. Trái tim của Tây Nặc nhỏ bé, những chuyện nhỏ như thế cũng làm nàng yêu không dứt được.

Nàng mong em ấy mau học xong về lại thành phố cũ, cùng nàng sinh sống, bằng không nếu nơi nào có Thường Lạc, nơi đó chính là nhà của nàng.

"Ưm…"

Tây Nặc lắc lắc đầu không đồng ý điều gì đó, nhưng Thường Lạc biết nàng ấy hay làm nư như vậy, không có ý phản đối, chỉ là quá xấu hổ. Mấy lần đầu tiên Thường Lạc có được Tây Nặc, còn nhớ nàng ấy cũng lắc lắc đầu như thế, cô sợ nàng ấy khó chịu nên dừng lại, không ngờ bị giận cả ngày dài.

Cô tháo đi chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen của Tây Nặc, ngón tay từ từ tiến nhập vào nơi quen thuộc hơn bất kì đâu. Nỗi lòng nhớ vợ dâng trào như sóng biển, dồn dập đánh vào bờ không thể nào kiềm chế.

Tây Nặc nằm ngủ trên giường sau cả buổi sáng quần thảo nhau vì nhớ nhung, Thường Lạc cũng dựa vào người nàng ấy mà ngủ, đang ngủ thì nghe có tiếng bấm chuông. Cô lồm cồm ngồi dậy, trong lòng âm thầm mắng người nào vô duyên làm phiền hai người nhà cô.

"Thường Lạc…"

Lục Chi khóc trước mặt cô, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp đó lại bầm lên một mảng lớn. Thường Lạc mỉm cười định đóng sập cửa lại thì Lục Chi lách được vào nhà, nàng ấy ôm lấy cô khóc một trận thật lớn, còn bảo rằng: "Thường Lạc… mình lỡ gϊếŧ Liêu Vỹ rồi…"

Lần này gϊếŧ Liêu Vỹ còn sớm hơn kiếp trước, sau lần prom kì trước Lục Chi cũng không nghĩ là Thường Lạc làm, nàng ta van xin cô quay lại nhưng cô không đồng ý, thế nên nàng ta công khai quen Liêu Vỹ, vô cùng quản thúc hắn ta về chính đạo. Nhưng tính tình của Liêu Vỹ không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, hắn có thể giả vờ một năm cũng thật kiên nhẫn.

"Cậu nên nói với cảnh sát thì hơn."

"Cậu còn yêu mình không? Cùng mình chạy trốn đi, mình trước giờ chỉ yêu mình cậu, chưa bao giờ mình thay đổi."

Thường Lạc cười khẩy: "Nói gì vậy? Mình một chút cũng không đó, cậu đừng có nói nhảm nghe buồn cười lắm."

Lục Chi nghe đến đó bèn ngửa đầu bật cười điên dại, đôi mắt cũng long lên ánh đỏ giận dữ, nàng đương nhiên biết Thường Lạc hết yêu nàng, con chó mà nàng nuôi dưỡng lại quay sang cắn nàng một cái, bảo không còn muốn thân cận với chủ, thật đáng chết!

"Tao gọi cảnh sát rồi, tao nói mày bắt cóc tao về đây. Haha, mày yêu quá không biết làm sao giành lại được tao nên mới gϊếŧ bạn trai tao, còn bắt tao về nhốt ở đây…" Lục Chi vừa nói vừa đi một vòng quanh nhà cố tình xô đẩy mọi thứ xuống đất ngụy tạo hiện trường giả, Thường Lạc nhìn về phía phòng ngủ, chỉ sợ vợ cô chưa ngủ được bao lâu đã tỉnh lại. Đồ điên này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.

Nếu mà nói với trình độ tạo hiện trường giả như thế này Lục Chi khó mà kết được tội cho Cố Thường Lạc, chỉ có thể là Cố Thường Lạc cố tình nhận tội trạng này thay nàng ấy, ngay cả trước mặt Người cũng chẳng muốn khai ra sự thật.

Đáng tiếc, cô là Tống Thường Lạc, không phải Cố Thường Lạc, cô cũng không yêu người kia dù chỉ một chút.

Đúng là tiếng còi xe cảnh sát kêu to inh ỏi bên ngoài, Thường Lạc thở dài một tiếng, vợ cô tỉnh lại là chắc rồi!

Cảnh sát ập vào bên trong nhà của Thường Lạc, Lục Chi giả thành người bị hại vô cùng hoàn hảo. Cảnh sát đến Lục Chi khai rằng Thường Lạc gϊếŧ Liêu Vỹ, còn cố tình đem nàng ta đến nhà mình với ý đồ muốn nhốt lại. Thường Lạc mệt mỏi thật sự, bao nhiêu kẽ hở như vậy nên không có Cố Thường Lạc liệu nàng ta có thể ngụy tạo? Nàng ta đến chết cũng không biết hai chữ hối hận viết thế nào.

Cảnh sát chỉ cần hỏi vài câu với Thường Lạc đã biết được cô đối với vụ án này không hề liên quan, chưa kể hiện trường vụ án có dấu vân tay của Lục Chi chứ không có dấu vân tay của cô, nếu gϊếŧ bằng sóng điện thoại được thì thủ phạm mới có thể là cô.

Chưa kể vợ cô với cô còn ăn ngủ trong phòng, hết ngủ rồi lại order đồ ăn, bằng chứng ngoại phạm hoàn toàn đầy đủ.

Ra khỏi đồn cảnh sát còn không hiểu vì sao mình bị dính phải thứ điên khùng này, Tây Nặc nấu nước bưởi cho cả hai tắm cho đỡ xui xẻo. Kể từ ngày hôm đó cô cũng không thấy Lục Chi nữa, nghe nói nàng ta lĩnh án chung thân.

Vì cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ với nữ chủ, thời gian còn lại Người cho phép cô được tự do sống, khi xong việc quay về trình diện. Thường Lạc ở bên cạnh Tây Nặc nhìn nàng ấy từ từ biến lão, từng ngày trôi qua trong sự hạnh phúc vô bờ, hai người già đi cùng nhau, quen thuộc như máu như thịt.

Đến năm Tây Nặc chết Thường Lạc cũng phải trở về trình diện.

Cô đứng sau bức rèm mỏng nghe sự trần tình từ Lục Chi, nghe những lời phán quyết từ Người. Không ai có thể bào chữa cho Lục Chi, về cách hành động và bản chất của nàng ấy. Vì vậy nàng ấy thuộc tốp người bị đánh bay hồn phách, lần này không còn gì để chối cãi.

Nhiệm vụ lần này Thường Lạc đã xong, chỉ có kí ức về Đông Thi lẫn Tây Nặc vô cùng mâu thuẫn.