Chương 20: Đệ nhất mộng: Bạch nhật hướng tây (9)

Lục Chi và Liêu Vỹ đương nhiên là bất ngờ, nhưng hai người vẫn cười thật tươi đi từ ngoài vào trong trong sự chào đón của các bạn học. Ánh đèn chiếu bên dưới chân hai người, thứ ánh sáng đẹp đẽ kia bị sự dơ bẩn của hai người vấy vào, từng bước từng bước đi vào bên trong sảnh tiệc với gương mặt tự hào, hả hê.

MC trên bục bắt đầu luyên thuyên:

"Lục Chi với điểm số cao thứ hai của cả khối, hãnh diện tiến vào đại học C, đạt được danh hiệu đào mỏ cấp quốc gia, còn thêm kĩ năng lừa gạt tình cảm siêu thượng thừa! Nào, các bạn cho bạn Lục Chi một tràng pháo tay."

Lục Chi đứng khựng lại, trong phút chốc nàng không biết có chuyện gì đang diễn ra. Liêu Vỹ ánh mắt lóe lên một ít, hắn hất hàm hỏi MC: "Cậu bị cái gì vậy?"

"Đừng quên nam vương của chúng ta, anh chàng đào hoa với bốn cô bạn gái hầu hạ liên tục, tiền bạc Liêu Vỹ kiếm được từ lừa dối còn nhiều hơn tiền Lục Chi đào mỏ nha."

Ánh đèn trên cao chiếu xuống cả hai vô cùng chói mắt, Liên Nhi và Bạch Nghiễm chen lẫn trong đám đông đi đến trước mặt hắn, mỗi cô mạnh mẽ tát một cái rồi lao vào nắm đầu nắm cổ áo hắn. Nhất thời đám đông loạn hết cả lên. Liêu Vỹ vì phản ứng nhanh nên xô ngã cả hai người xuống đất, không ngờ hắn xô ngã hai bạn gái kia xuống càng nổi lên sự giận dữ của các bạn nam khác. Kết quả Liêu Vỹ bị đánh không thương tiếc. Trong đám người đánh Liêu Vỹ kia có không ít nam sinh ngưỡng mộ Liên Nhi và Bạch Nghiễm.

Mọi người cười đùa, chỉ trỏ, nói xấu trước mặt hai người họ, cảnh tượng buổi prom bị biến thành vô cùng hỗn loạn. Tây Nặc định cản mấy đứa nhỏ ra không cho đánh thì có bảo an của sảnh tiệc đến tách mọi người ra, dẫn hết học sinh gây rối lên phòng hiệu trưởng. Thường Lạc nhấp một ít rượu nhẹ, mỉm cười nói với Tây Nặc: "Chúc mừng Thường Lạc đậu đại học."

"Em có sao không? Buồn thì khóc đi chứ đừng cười."

Thường Lạc nốc cạn ly rượu nhẹ của mình, cất ly lên bàn rồi nắm tay Tây Nặc dắt ra khỏi sảnh tiệc, trong lúc đông đúc như vậy ắt hẳn không ai để ý đến chuyện cô bỏ đi. Hai người mặc lễ phục đi bộ trên vỉa hè về nhà, Tây Nặc vì nghĩ Thường Lạc buồn nên không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo em ấy.

Ai có thể vui khi người mình yêu không hề yêu mình mà chỉ đơn thuần là đào mỏ?

Ai có thể vui khi tình cảm của chính mình bị để dưới chân, dẫm đạp đến không còn một chút mặt mũi?

Tây Nặc biết chắc sau chuyện này Thường Lạc và Lục Chi sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nữa, mặc dù chuyện này sẽ khiến nàng không ghen tuông vu vơ nữa, nhưng cũng chẳng khiến nàng vui lên một chút nào.

Bàn tay kia nhẹ nhàng đan vào bàn tay nàng, mười ngón tương khấu, xúc cảm mịn màng từ bàn tay kia truyền đến khiến Tây Nặc hơi sợ sệt. Nàng là một con thú nhỏ từng bị tổn thương vì tình cảm mờ nhạt của người bạn cũ, nàng không dám bắt đầu yêu, cũng không biết khi yêu người ta sẽ như thế nào. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay nàng… nàng không nỡ buông.

"Đó là quả báo của họ… Như vậy còn khá nhẹ nhàng đó chứ." Thường Lạc mỉm cười, cô biết sóng gió về sau càng lúc càng lớn, nhưng ít nhất cô cũng không phải hư tình giả ý với ả khốn kia nữa.

"Có buồn không?"

Hai người vừa đi vừa lẳng lặng nắm tay nhau, chẳng ai muốn buông rời.

Thường Lạc bật cười: "Không hề buồn, được nắm tay cô em vui còn không hết."

"Thật không?"

Tây Nặc ngừng bước chân lại, ngước mặt lên nhìn Thường Lạc. Trong bóng đêm, gương mặt được trang điểm kĩ của Tây Nặc càng thêm phần hư ảo, nhìn không giống thật, xinh đẹp hệt như tiên nữ hoa tử đằng.

"Thật, còn tuyệt hơn nếu được hôn cô lúc này."

Lời nói luôn đi kèm với hành động, Thường Lạc nghiêng mặt hôn lên đôi môi hồng phớt của nàng ấy, có mặt trăng trên cao làm chứng, Thường Lạc thật sự rất muốn hôn lên môi Tây Nặc. Là đôi môi ấy câu dẫn cô.

Hai người hôn nhau trong màn đêm tối tăm, chỉ có chút ánh sáng của đèn đường chiếu xuống mặt đất, miễn cưỡng cho đối phương thấy được người kia là ai. Tây Nặc choàng tay mình ngang eo Thường Lạc, nếu cho nàng một giây phút được điên cuồng, nàng muốn cùng khoảnh khắc này vĩnh hằng.

Khi đôi môi hai người tách ra, hơi thở của Thường Lạc nặng nề bảo rằng: "Cô cảm thấy thế nào nếu yêu học sinh của mình?"

Tây Nặc bật cười lau đi sợi chỉ bạc còn dính trên môi Thường Lạc, bây giờ nàng còn đường trốn thoát sao?

"Bỏ đi, cô trốn cũng không thoát." Thường Lạc ôm người kia vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại kia. "Nếu cô hay ghen, em nghĩ nên nói cho cô biết em chỉ âm thầm dự tính cho ngày hôm nay, không hề có chút tình cảm nào với Lục Chi…"

"Thì ra là do em làm?"

"Phải, em làm."

Tây Nặc không ôm Thường Lạc nữa, nàng chau đôi lông mày xinh xắn lại, dỗi hờn nói: "Nếu vậy cô càng không nên yêu đương cùng em, em trả thù cô như vậy làm sao còn mặt mũi sống tiếp?"

"Em không trả thù cô, cho dù cô có vì lí do khác mà đến với em, em cũng sẽ không. Em thề, nếu em có làm vậy ra đường sẽ c-…"

"Đừng nói nữa."

Nàng đưa tay che đôi môi sắp thốt lên lời thề độc, nàng nghĩ đối với mối quan hệ yêu đương này nàng không hề có ý muốn sai biệt, người không thẹn với lòng làm sao sợ đối phương trả thù mình?

"Có thể cô sẽ mất việc…"

"Em nuôi cô."

"Có thể cô chỉ còn một mình em thôi."

"Em chăm sóc cô."

"Bao nhiêu lâu?"

"Đến khi nào cô mệt mỏi em thì thôi, em sẽ bám lấy cô như vậy nè." Thường Lạc ôm siết Tây Nặc trong lòng mình, cô nâng người kia lên khiến người kia vừa sợ vừa vội, chân khua khua mong được tiếp đất.

Tây Nặc đấm vào vai Thường Lạc một cái, tuy là đấm nhưng lại nhẹ hệt như trách yêu: "Buông cô ra…"

Tiếng cười của Thường Lạc còn thanh hơn cả tiếng đàn, khiến trái tim Tây Nặc như có một dòng nước chảy qua, nhẹ nhàng nhưng lại khiến nàng thư thái, hệt như bình yên đang ở đây. Nơi nào có tiếng nói, giọng cười của Thường Lạc với nàng là hạnh phúc.

Thường Lạc thả Tây Nặc xuống đất, ôm lấy hai bên má của nàng ấy rồi đặt lên môi hồng kia một nụ hôn.

Ánh trăng kia cũng ngượng ngùng bị mây che lấp.