Chương 19: Đệ nhị mộng: Bạch nhật hướng tây (8)

Mỗi khi Tây Nặc bệnh, nàng có cảm giác bản thân ngày càng trẻ con không chịu nổi, vừa mới khóc một trận xong, bây giờ nằm ngoan trên giường uống thuốc ăn cháo, trong lòng vẫn không thôi ấm ức chuyện Thường Lạc gạt mình. Mà Thường Lạc nào có gạt nàng, Thường Lạc chỉ nói rằng mình đang thay đồ, đi đâu Thường Lạc còn chưa nói.

"Ngoan, ăn thêm miếng cháo đi, cô sắp sốt rồi đó."

"Nhưng cô thấy chán ăn." Tây Nặc nằm ở trên giường lắc đầu nũng nịu không chịu ăn cháo, bây giờ miệng nàng đắng chát, ăn cũng không có hứng thú ăn.

"Ăn ngoan đi, rồi còn uống thuốc nữa."

Thường Lạc vẫn kiên nhẫn bón từng muỗng cháo cho Tây Nặc cho đến khi cái chén trên tay cô dần vơi xuống tận đáy, người phụ nữ này khá ngốc, làm chuyện gì cũng hết lòng hết dạ, chỉ có bản thân mình thì lại đối xử vô cùng hời hợt. Cô thấy trong lòng mình thương Tây Nặc, cảm giác muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy ngày càng mãnh liệt hơn, một chút hình bóng của Lục Chi cũng không hề hiện diện.

Người im lặng không nói gì kia nằm một lúc liền rơi vào giấc ngủ, gương mặt nghiêm túc kia giãn ra, trông có vẻ rất thư thái. Thường Lạc mỉm cười vén lại sợi tóc lòa xòa trên mái của nàng ấy, tấn chăn lại cẩn thận rồi mới dựa đầu vào giường ngủ một giấc, cô cũng không muốn quay trở về nhà lúc này.

Lúc Tây Nặc tỉnh lại thì thấy người kia vẫn dựa vào giường ngủ, nàng lay lay vai của em ấy, gọi em ấy tỉnh lại: "Thường Lạc… dậy…"

"Hm…?" Hai mắt Thường Lạc híp lại thành một đường chỉ, lơ mơ không muốn tỉnh dậy.

"Lên giường ngủ đi em, nằm như vậy đau lưng lắm."

"Thôi, em nằm dưới đây được rồi."

Tây Nặc không vui, nàng bĩu môi: "Em không lên… vậy cô xuống dưới nhé?"

Rốt cuộc Thường Lạc mới chịu leo từ bên dưới giường lên trên, cô nằm gối đầu lên gối, nhắm mắt lại ngủ một giấc. Lần này là đến lượt Tây Nặc nhìn lén cô, nhìn xem cả gương mặt tinh tế trong trẻo của em ấy, nếu không vướng phải Lục Chi, Tây Nặc nghĩ Thường Lạc sẽ còn thăng tiến hơn nữa. Em ấy sinh ra đã giỏi giang, chỉ vì một vết chàm mà trở nên bạc nhược. Nàng đưa tay vuốt ve nửa sườn mặt của em ấy, trong lòng âm thầm chua xót, nước mắt lại được dịp ứa ra trên mi.

"Ngoan, đã bảo là không khóc nữa…"

Thường Lạc không mở mắt dậy nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở từ mũi của người kia hơi nặng nề, còn bị nghẹt, cô biết là lại khóc rồi. Đưa tay, Thường Lạc kéo Tây Nặc nằm sát gần bên mình, vuốt ve lưng của người kia dỗ dành: "Em không làm cô lo lắng nữa đâu, đừng khóc nữa."

"Đừng như vậy nữa được không? Khi thấy cổ tay của em bị thương… cô thấy rất xót…"

"Được."

"Thật như vậy không?"

"Thật mà." Thường Lạc nói, hơi thở của nàng quấn quít của người kia, người kia cảm thấy Thường Lạc nói ra câu nào cũng vô cùng đáng tin, câu nào Thường Lạc nói cô cũng thấy đáng tin cả.

"Em ngủ ngon."

Thường Lạc tuy nhắm mắt nhưng miệng lại nở rộ một nụ cười: "Ngủ ngon, trắng thơm đẹp lão sư."

Kì thi đại học chậm rãi tìm đến Thường Lạc sau mùa hè, mỗi buổi chiều sau khi đi học xong Thường Lạc thường ghé sang nhà Tây Nặc ôm thêm toán học, với sự chỉ dẫn của nàng ấy, bao nhiêu kiến thức trước đây về môn toán được dịp ùa về. Thành ra Thường Lạc đối với toán học rất khá, những môn khác thì dốt đặc cán mai, toàn phải nhờ vẹt huynh giải bằng hệ thống giúp cô.

Điểm thi của Thường Lạc khá cao, được vào một trường điểm học chuyên về hành chính văn phòng, ước mơ không quá cao, chỉ sống đủ là ổn. Tây Nặc thấy Thường Lạc an ổn vào đại học lớn, trong lòng cũng đỡ lo hơn phần nào.

Gần tới buổi prom Thường Lạc càng thong thả, ba cô đặt may một bộ váy màu tím nhạt như màu hoa tử đằng tím, không quá nổi bật cũng không thể nào bỏ lỡ.

Thường Lạc nhắn tin nhờ thám tử của mình làm thế nào ẩn danh đăng được toàn bộ những bằng chứng hoang dại của cặp đôi Lục Chi, Liêu Vỹ lên trang mạng của trường ngay lúc mọi người chuẩn bị đến prom. Tin tức như gióng một hồi chuông lớn khiến cả trường bàng hoàng, người dùng ẩn danh kia đăng hình ảnh Liêu Vỹ hôn Lục Chi và một số cô gái khác, còn đăng cả chi tiết Lục Chi cung phụng hắn ta bằng tiền của cha mẹ mình, nói xấu Thường Lạc và một số người nổi tiếng khác trong trường.

Quan trọng nhất là dòng tin: "Tao có yêu con Lạc đâu? Tiền của nó nhiều nên tao bòn được chừng nào thì bòn thôi, con đó ngu như con bò!"

Những cô gái được khui ra lúc này mới biết Liêu Vỹ là kẻ hoa tâm. Bản thân cô nào cũng nghĩ mình là chính cung nương nương, cô nào cũng cung phụng hắn tiền bạc, sức lực của mình, đến bấy giờ mới vỡ lẽ.

"Trời ơi, Lục Chi thiên thần đây sao?"

"Lục Chi, Liên Nhi còn có cả Bạch Nghiễm, đúng là hoa đẹp thì hái cả cụm mà. Liêu Vỹ bảnh vãi. Haha."

"Không biêt anh và ả biết chuyện không, haha, mau đến prom xem kịch thôi."

Liêu Vỹ làm sao có thể bỏ qua cơ hội làm ông hoàng của buổi tiệc này, hắn sớm chuẩn bị âu phục, trang hoàng lộng lẫy như hoàng tử đến buổi prom của trường. Lục Chi cũng vậy, đôi gian phu da^ʍ phụ không có tâm trí để tâm đến chuyện khác, chỉ chú ý đến bản thân mình đẹp ra sao, tối nay có được làm vương tử của buổi tiệc không.

Thường Lạc mặc chiếc váy màu đỏ nhạt, cột gọn mái tóc lên, điểm trên mái tóc mượt mà là dải hoa tử đằng nho nhỏ xinh xắn. Tây Nặc lại mặc một chiếc váy màu tím, váy mà cha cô đã đặt may theo ý cô, nhìn nàng ấy thanh thoát như tiên nữ, Thường Lạc càng thấy chiếc váy này hợp với nàng ấy. Trông đẹp đẽ vô cùng.

Khi đi vệ sinh xong, Tây Nặc đứng tựa vào cửa nhà vệ sinh nhìn điện thoại của mình đầy tin hiếu kì từ các giáo viên khác trong group chung, họ nói cả trường đều biết chuyện Lục Chi và Liêu Vỹ làm, không biết Lục Chi và Liêu Vỹ sẽ cảm thấy thế nào, có đến trường không. Hầu như đều là những người hóng chuyện để mỉa mai, không ai là có ý tốt.

Không những Tây Nặc không thấy hả hê, nàng còn thấy lo cho Thường Lạc ngây ngô của mình, sợ em ấy phát hiện ra sự thật sẽ buồn. Nàng nhấc váy lên đi ra sảnh tìm kiếm Thường Lạc thì thấy cả sảnh đang rất ồn ào, đám đông tụ lại thành một vòng tròn xoay quanh ai đó, cả MC trên bục cũng đang rất hào hứng.

"Và sau đây, xin chào đón Queen và King của bữa tiệc này. Lục Chi và Liêu Vỹ…!"

Ánh đèn chiếu vào người họ, từ bên ngoài bước vào bên trong sảnh tiệc hệt như lễ cưới.