Bên trong nhà bếp của nhà Thường Lạc, cô đang bắt đầu hầm gà cho Lục Chi vào ngày mai, bình thường Lục Chi thường đến nhà cô chơi nên cha mẹ cũng không lạ lẫm gì. Họ cũng thường về nhà rất muộn, chỉ có buổi sáng là cả nhà mới gặp được nhau, hiện tại họ cũng không có ở nhà.
"Mình cuộn cơm cuộn cho cậu với hầm canh gà nha."
Lục Chi gật gật đầu, tự nhiên lục lọi trong tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn như ở nhà mình. Vì hôm qua hẹn Thường Lạc nhưng lại không đi được, vậy nên hôm nay nàng mới sang bên nhà 'bù đắp' lại cho Thường Lạc một chút. Bình thường Thường Lạc chẳng khác gì một chú chỏ nhỏ hay ngoe nguẩy đuôi bên cạnh nàng, nàng chỉ cần ban phát một chút tình cảm là lại phát rồ lên ngay.
"Cám ơn cậu, thơm ghê ta…"
Lục Chi vừa nhai đồ ăn vừa nhắm mắt ngửi một hơi đồ ăn mà Thường Lạc nấu, thấy Thường Lạc đi lại phía tủ lạnh lục lọi đồ mới nhanh tay cho vài muỗng muối vào đồ ăn. Cho vào xong liền giả vờ như không biết gì, đi về phía tủ lạnh ôm chầm lấy Thường Lạc từ sau lưng, ôn nhu nói: "Cậu vất vả quá."
"Ngốc quá, nấu cho cậu ăn mình không thấy vất vả."
Sau khi Lục Chi đi rồi Thường Lạc mới múc thử một muỗng nếm, mặn đến độ không thể nào ăn được. Cô hiểu vì sao Lục Chi lại muốn làm điều này, nhưng cô không hiểu vì sao Người lại nhất định muốn cô phải theo, chưa đến lúc không cho cô chia tay trước. Nếu như Thường Lạc của ngày đó chịu cảnh này, chỉ sợ là đau thấu tâm can.
Người mà Cố Thường Lạc yêu, vô cùng chán ghét nàng ấy.
Buổi sáng Thường Lạc vẫn mang theo hai hộp đồ ăn vào trường, giả vờ như chính mình chẳng biết đồ ăn này có vị cực kì mặn. Người ta đã nhọc lòng muốn vậy, cô cũng không ngại diễn theo một màn.
Đúng như vậy, Lục Chi ngồi xuống đối diện Thường Lạc hào hứng nói: "Hôm nay Thường Lạc nấu cho mình ăn nè, mọi người lại ăn chung cho vui."
Thì ra là muốn là cho Cố Thường Lạc bẽ mặt…
Cô mỉm cười, lấy ra đũa muỗng rồi lau sạch cho Lục Chi, bảo rằng: "Mọi người ăn đi."
Mọi người cũng không khách khí mỗi người chia một khối cơm cuộn bỏ vào miệng, ngay cả cơm cả đồ luộc như dưa leo, cà rốt đều mặn. Lục Chi hớp một ngụm canh gà phun hết ra ngoài, để thêm phần bi kịch còn ói ra hết.
Bắt đầu có tiếng xì xầm bàn tán, bắt đầu ánh mắt đổ đến chỗ Thường Lạc ngày càng nhiều, rồi chỉ trỏ xì xầm. Cô nhìn chằm chằm hộp cơm của mình, nhìn Lục Chi và ánh mắt trách móc của các bạn, rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt ôm hộp cơm bỏ chạy. Giọt nước mắt này là cảm xúc còn xót lại của nguyên chủ, bạo phát ra bên ngoài.
Người rốt cuộc đang tính toán những gì?
Khi chạy ra ngoài vô tình đυ.ng phải Tây Nặc đến xem lớp thế nào, nếu buổi sáng không có tiết nàng cũng sẽ đến nhìn lớp một chút, nhắc các bạn trật tự để học. Hôm nay vô tình thấy bộ dạng như mèo mắc mưa của người kia phóng như bay ra khỏi lớp, hình như còn đang khóc, nàng nhìn vào trong lớp thì thấy gương mặt thỏa mãn của Lục Chi. Như cảm ứng được ánh mắt của nàng, Lục Chi cũng ngước mắt lên nhìn, thấy là nàng nên mới giải tán không đùa giỡn nữa.
Tây Nặc thở dài một tiếng rồi đi tìm Thường Lạc, con bé ngốc này không phải lần đầu tiên nàng nhắc nhở phải giữ gìn cẩn thận trái tim mình, vậy mà cứ liên tục làm chuyện ngu ngốc đến thế. Mới vài hôm trước còn phải đợi người kia đến tận mười giờ, bây giờ lại vì người kia mà khóc.
Nàng tìm khắp trường học, cuối cùng cũng thấy Thường Lạc đang ngồi trên sân thượng. Cô bé ngốc kia đang ngồi chống hai tay dưới đằng sau ngắm nhìn máy bay đang bay ngang qua trên bầu trời, nhìn chẳng có vẻ gì đang buồn bã cả.
"Em vẫn ổn chứ?" Tây Nặc ngồi xuống bên cạnh Thường Lạc, lúc đầu nàng quan tâm Thường Lạc là vì thi đua của mình, sau này quan tâm Thường Lạc chỉ vì cảm thấy mình nên quan tâm cô bé cá biệt này một chút. Quan tâm… đến giờ cũng ba năm, mặc dù con bé và Lục Chi rủ nhau chơi xỏ nàng không biết bao nhiêu lần.
Thường Lạc gật đầu: "Em ổn mà, chỉ là ngồi ở đó bị các bạn nhìn chằm chằm thôi."
"Đồ ăn bị cái gì?" Tây Nặc cho tay vào hộp đồ ăn bên cạnh Thường Lạc bóc ra một khối cơm cuộn định cho vào miệng nhưng Thường Lạc giữ lại, cô nói: "Mặn lắm, tối qua em nấu đồ ăn Lục Chi cho thêm muối đấy."
Nếu mà em đã biết… Vậy tại sao em lại trở nên như thế?
Chưa bao giờ Thường Lạc nghi ngờ Người đến lúc này, cô thật sự không biết người đang suy tính những gì, những điều người làm là vì mục đích gì. Hôm qua vẹt huynh vẫn cứ lặp lại với cô đó là do ý định của Người? Người định làm gì?
"Buồn không? Ngày xưa khi cô học cấp ba cũng thích một bạn, bạn ấy không thích cô, cũng đem cô ra trêu đùa như thế. Đến khi cô lớn lên mới thấy bạn ấy tệ đến mức nào."
Nghe được những lời tâm sự từ lão sư thế này khiến Thường Lạc cảm thấy hứng thú, cô cũng biết tất cả mọi người đều phải trải qua một giai đoạn đi học như thế này, ít ai biết được lão sư của mình đã trải qua thời niên thiếu thế nào, chỉ biết họ được tôi luyện kiến thức đầy đủ ra sao.
"Bây giờ cô đã có chồng chưa? Dẫn một anh choàng cao phú soái đến cho bạn ấy lác mắt chơi"
Tây Nặc cười, cũng bắt chước Thường Lạc ngồi chống tay phía sau nhìn bầu trời xanh thẳm kia: "Cô thì làm gì có ai thích? Đừng nói cao phú soái."
"Tại sao không có ai thích cô? Tính cô dị như em à?"
"Em không dị, Thường Lạc, em chỉ hơi ngốc thôi."
Vì yêu đến mù quáng mà trở nên ngốc, vì Lục Chi mà trở nên khôi hài trong mắt các bạn học khác. Thường Lạc là một học sinh giỏi và quyết tâm, ý chí của em còn kiên cường hơn bất kì ai.
"Cô với các lão sư khác đều không giống…"
Tây Nặc nghiêng đầu nhìn Thường Lạc, mái tóc dài của cô buộc hờ hững một nửa trông vô cùng dịu dàng, hệt như Thường Lạc thấy mẹ của mình ngày xưa.
"Khác chỗ nào?"
"Trắng, thơm, đẹp, tính tình còn dịu dàng, biết cách quan tâm chăm sóc người khác. Người nào lấy cô thì thật có phúc khí." Thường Lạc cảm thán, người hoàn hảo đến vậy lại không có bất kì ai để mắt ư? Thật không có công đạo.
"Nịnh bợ! Em hư vừa thôi." Tây Nặc tuy là mắng nhưng miệng lại cười thật tươi, cũng lâu lắm rồi mới được người khác khen ngợi như thế.
Thường Lạc lấy trong túi mình ra một viên kẹo sô cô la đắt đỏ mà ba mình mua mang về nhân chuyến du lịch nước ngoài mấy hôm trước, tỉ mỉ tháo vỏ đi rồi 'a' một tiếng yêu cầu Tây Nặc há miệng ra.
"Em ăn đi."
Chưa kịp nói xong viên sô cô la đã ngoan ngoãn nằm bên trong miệng Tây Nặc, vị sô cô la tan ra, thơm lừng, vô cùng hài hòa giữa ngọt và đắng, sau khi nó tan xong dư vị vẫn còn vương vấn trong khoang miệng.
"Em còn để 1 viên cho Lục Chi không?" Tây Nặc hỏi.
Thường Lạc chỉ nhéo má nàng một cái, sau đó phủi phủi mông đứng lên: "Cố tình mang cho cô ăn đó."
Cô giơ tay cho Tây Nặc nắm lấy bàn tay mình để đứng lên, Tây Nặc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, từ bên dưới nhìn lên thấy những lọn tóc dài của Thường Lạc bay bay trong gió, vừa xinh đẹp vừa giống tiểu tinh linh không có thực.
Em ấy vừa nói cố tình mang cho cô ăn…