Chương 16: Đệ nhị mộng: Bạch nhật hướng tây (5)

"Em với nó dự định sẽ quen như vậy mãi luôn hả? Em không thấy kinh tởm? Anh không biết em là gái thẳng hay gái cong luôn đấy!"

Lục Chi ôm ngang eo Liêu Vỹ, mấy hôm nay cứ giận dỗi để cho Thường Lạc mệt mỏi mình, nàng không nghĩ rằng Thường Lạc lại chỉ xin lỗi rối rít, còn liên tục lấy lòng nàng bằng những món quà nho nhỏ. Không thể chia tay được, Lục Chi cũng thấy càng kéo dài càng không tốt.

"Không phải anh nói anh thích đôi giày thể thao hiệu X sao? Em nói với Thường Lạc mua."

Đôi mắt của Liêu Vỹ đang giận dữ bỗng nhiên dịu lại hẳn, hắn vuốt ve lưng của Lục Chi, nhỏ giọng: "Anh không cần! Anh chỉ cần em ở bên anh thôi."

"Em biết anh yêu em, em hứa với anh trước buổi prom sẽ chia tay con nhỏ kia, em không dây dưa nữa đâu."

"Thật?"

"Dạ."

Hai người ôm xiết nhau trên chiếc giường nhỏ trong nhà của Liêu Vỹ, thứ làm Thường Lạc say đắm chỉ có tình yêu, chỉ một nụ hôn. Lục Chi dùng tâm, dùng cả thể xác để quấn lấy người kia rốt cuộc có đổi được bao nhiêu chân tình? Nàng quá nhỏ để nghĩ, cũng quá non dại nên bỏ lỡ phân tình cảm này.

Tối đó Lục Chi nhắn tin cho Thường Lạc, lúc này Thường Lạc đang ngồi nói chuyện với ba mình ở phòng khách, thấy tin nhắn cô ngưng nói chuyện lại, cầm điện thoại lên xem là ai nhắn.

"Lạc Lạc."

"Mình đây."

"Lạc Lạc, anh hai mình vừa bảo thích đôi giày thể thao hiệu X. Mình muốn mua tặng anh ấy nhưng lại không đủ tiền, cậu biết sắp tới là sinh nhật anh ấy rồi…"

Thường Lạc híp mắt lại, cái đồ đào mỏ này!

"Được, mình mua cho cậu. Cậu thích gì nữa không mình đặt luôn?"

"Thật sao? Lạc Lạc, cậu là tốt nhất."

"Thật, gửi link qua mình mua cho cậu với anh cậu nha."

Nói rồi Thường Lạc thả điện thoại xuống ghế, cô lại nói chuyện linh tinh với cha mình, mấy ngày gần đây quan hệ gia đình của cô khá tốt, cha mẹ cũng vì thế mà cho nhiều tiền tiêu vặt hơn lúc trước. Thường Lạc vốn cũng không cần nhiều tiền, nhưng cho thì vẫn cứ lấy vậy.

Đến lúc về phòng thì thấy tin nhắn của Lục Chi gửi đến, là một đường link với những thứ cần mua. Thường Lạc order hết tất cả, thanh toán rồi điền thông tin của nàng ấy vào bên trong, sau đó đem xác nhận order gửi cho nàng ấy. Muốn cô bi lụy cô cũng đã bi lụy, muốn cô chiều chuộng cô cũng đã chiều chuộng, vậy mà Người vẫn chưa cho phép cô buông tay.

Bên trong lớp có tiếng các bạn nói cười ồn ào, vì đang là giờ nghỉ trưa nên mọi người đều tản ra, có người tụm năm tụm ba nói chuyện, có người thì ăn, có người thì tranh thủ đọc truyện. Thường Lạc thuộc team đọc truyện, rảnh rỗi lôi trong cặp ra vài cuốn truyện tranh để đọc, ai nói gì làm gì nàng cũng không quan tâm.

Đang ngồi đọc truyện thì cô lại muốn đi vệ sinh, Thường Lạc để quyển sách úp lên bàn rồi đi. Đến lúc quay về thì cả lớp đang bàn tán xôn xao chuyện gì đó, cô ngồi vào bàn học, nghi ngờ nhìn mọi người đang nói loạn cả lên.

"A Hoa bị mất đồng hồ rồi." Có người hữu tâm nói cho Thường Lạc nghe, A Hoa là cô bạn mọt sách ngồi bàn cuối, vì mất đồng hồ mà ôm mặt khóc nức nở lên. Thường Lạc biết đối với A Hoa đồng hồ đó có nghĩa như thế nào, bạn ấy để đồng hồ trên mặt bàn, có hôm cô hỏi, bạn ấy bảo rằng ba bạn ấy trước khi chết tặng cho bạn ấy. Là một kỉ vật không thể tách rời.

Mọi người hùa nhau nói ai lấy mau trả lại cho A Hoa, Thường Lạc nghiêng đầu nhìn Lục Chi, cô thấy Lục Chi đề nghị: "Lục cặp đi, còn không kêu quản sinh đến lục cặp từng người."

Trong lòng Thường Lạc nổi lên một dự cảm không lành, người này đảm bảo đang dự tính chuyện gì đó!

Thường Lạc nhìn vào bên trong cặp của mình thì thấy đồng hồ của A Hoa nằm gọn gàng ở đó, rõ ràng cô chỉ đi vệ sinh có một chút, vậy mà cũng có người âm thầm tính kế được rồi. Cô cầm chiếc đồng hồ đeo tay kia lên, trước khi mọi người tự phát hiện cô muốn tự giác trước.

"Có ai để đồng hồ vào túi của mình."

Cô đứng lên mang đồng hồ để lên bàn cho A Hoa, sau đó thành khẩn cúi gập người xin lỗi. A Hoa ngẩn người nhìn cô xin lỗi mình mà không biết nói gì, lửa giận đang ngùn ngụt đột nhiên giảm phân nửa.

Lục Chi húc tay vào đứa bạn của mình, kêu nó nháy mắt với cô bạn khác, cả đám nháo nhào lên nói Thường Lạc ăn cắp, phải mang bằng được Thường Lạc đến gặp cô chủ nhiệm. Thường Lạc mặc dù xin lỗi trước rồi vẫn bị đùn đẩy lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm, mà cô chủ nhiệm ở đây không ai khác ngoài Tây Nặc.

"Cô! Thường Lạc ăn trộm đồng hồ của Triêu Hoa, bị bọn em phát hiện ạ."

Lục Chi đứng ở bên ngoài cửa giả vờ lo lắng nhìn vào bên trong phòng giáo viên nhưng không dám bước vào. Cô chủ nhiệm của mọi người thong thả buông quyển giáo án trong tay xuống, nàng nhìn về hướng người cáo trạng hỏi: "Thường Lạc ăn trộm đồng hồ?"

"Dạ phải ạ cô. Bọn em phát hiện được bạn ấy mới trả lại ấy ạ."

"Các em cho cô hỏi Triêu Hoa đang ở đâu?" Người bị hại còn chưa sốt sắng như vậy, đám bằng hữu trong lớp này cũng thật có tâm.

Chỉ cần nói thêm vài câu Tây Nặc đã biết đám nhỏ bày trò xỏ lá Thường Lạc, nhưng Thường Lạc không có được chứng cứ, chỉ có được niềm tin từ nàng. Nhưng niềm tin là thứ không thể mài ra ăn được, cũng không phải là thứ có thể giúp Thường Lạc giữ nguyên hạnh kiểm.

Tây Nặc nghiêm khắc bảo rằng: "Thường Lạc, em vào góc kia quỳ đến hết tiết để nghĩ xem mình sai ở đâu đi. Lần sau còn như vậy cô trừ hạnh kiểm của em."

Đây cũng là cách duy nhất Tây Nặc có thể giữ cho Thường Lạc không bị quản sinh sờ gáy đến, cũng may Lục Chi chưa phát hiện nàng bao che cho Thường Lạc, bằng không giao Thường Lạc cho quản sinh sự việc còn rắc rối đến độ nào. Nàng nhìn ra cửa, thấy Lục Chi cũng xoay lưng bỏ đi mới trộm thở phào một hơi, cũng may.

Thường Lạc đi ra góc ủy khuất quỳ gối úp mặt vào tường tự ngẫm nghĩ lỗi sai của mình, đám bạn kia đạt được mục đích nhưng hình phạt còn khá nhẹ, dù vậy vẫn cảm thấy ổn. Nếu làm lớn nữa phát hiện ra sơ hở là chết cả đám.

Khi mọi người đi hết rồi Tây Nặc mới đi lại chỗ Thường Lạc đang quỳ, nàng xoa xoa đầu Thường Lạc, bật cười: "Tự nhiên em lại đi ăn cắp vậy?"

"Em không có, cô còn trêu em!" Thường Lạc sờ bàn tay trên đầu mình, cảm giác mềm mềm truyền tới khiến cô ngay lập tức đứng hình, da của cô giáo cũng mềm mại thật chứ!